- Ta cảm thấy khẳng định không có vấn đề, con trai của Châu Mục cầu hôn, vinh quang như vậy, cho dù là quan lớn cũng không có phúc khí này, huống chi Đào gia là thương nhân, nhất định sẽ đáp ứng.
- Tuy nhiên, Cửu nương Đào gia thật sự xinh đẹp, da trắng như tuyết kia, ngay cả ta thấy cũng phải ngây người, chính là nàng hơi tròn trịa một chút.
- Ngươi biết cái gì! Đó gọi là đầy đặn, mỹ nhân cực phẩm như vậy mà ngươi còn chê nàng béo, công tử thật sự có phước, mỹ nhân như vậy nếu gả cho ta, ta tình nguyện giảm mười năm thọ.
- Nằm mơ đi thôi! Đêm nay đi thanh lâu tìm một tiểu nương tử mà sung sướng.
Vài người trở mình lên ngựa, giục ngựa đi rồi, sau lùm cây, Hoàng Dũng xiết chặt chuôi đao, đồng tử co rút lại thành một đường, sát khí trong lòng phát ra, hoá ra Lưu Tông đã để mắt tới Cửu nương, dường như còn cầu hôn rồi.
Con cháu của Lưu Biểu cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, giết chết toàn bộ, một tên cũng không để lại.
Lúc này, một gã gia đinh ngáp một cái, lười biếng đi đến bên này, bỗng nhiên, trong bóng đêm vươn lên một cánh tay, bắt lấy gã lôi vào lùm cây.
- Lưu Cảnh đang ở nơi nào?
- Cảnh công tử ở phía trước, sân có treo đèn lồng.
Một tiếng kêu thảm khẽ vang lên, Hoàng Dũng vặn gãy cổ của gã, một lát, y thay đổi quần áo gia đinh, đem đao giấu ở phía sau, bước nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155715/chuong-129-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.