Lỗ Túc thở dài.
- Vào đi!
Từ Thịnh bước nhanh đi vào khoang thuyền, quỳ một gối thi lễ.
- Bái kiến Đô đốc!
Lỗ Túc ngồi xuống, khoát tay áo.
- Văn Hướng cũng ngồi đi!
Lỗ Túc năm nay cũng mới ngoài ba mươi tuổi, chỉ có điều diện mạo hơi già, thoạt nhìn liền giống như bốn mươi tuổi, quan hệ cá nhân của y và Từ Thịnh vô cùng tốt, đã là quan hệ cấp trên cấp dưới, đồng thời cũng là quân tử chi giao.
- Văn Hướng, ngươi nói thật, ngươi cảm thấy thành Sài Tang có thể đánh được không?
Lỗ Túc nhìn chăm chú vào Từ Thịnh hỏi.
Từ Thịnh cười khổ một tiếng.
- Chúng ta bây giờ còn có hơn một vạn năm nghìn người, thủ quân Sài Tang đã không còn đủ ba nghìn, nhất định là có thể đánh hạ, nhưng ít ra còn phải tổn thất thêm năm nghìn người, Đô đốc có thể chấp nhận được không?
Lỗ Túc ngạc nhiên, y hơi không rõ ý tứ của Từ Thịnh, Từ Thịnh giải thích:
- Trong đó ba nghìn người là tổn thất do công thành, hai nghìn người là đối phó với Cam Ninh bị thương vong, còn có, lương thảo của chúng ta đã bị thiêu hủy hầu như không còn, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì hai ngày, cho nên Đô đốc phải lập tức quyết đoán.
Trong lòng Lỗ Túc khó xử cực kỳ, y hy vọng Từ Thịnh là ăn nói lung tung, nhưng trên thực tế y cũng hiểu được, tổn thật Từ Thịnh tính toán cũng không khoa trương, Lưu Cảnh chó cùng rứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155683/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.