"Ken két!"
Một cánh cửa sắt được mở ra, Từ Thứ quay đầu nói với Tưởng Tề:
- Chính là ở đây, Tưởng tiên sinh đi theo tại hạ!
Trong lòng Tưởng Tề thấp thỏm, đi theo Từ Thứ vào cái nơi đen tối này, đại lao sâu không thấy đáy, trong đại lao ánh sáng mờ mờ, lại hết sức yên tĩnh, bên trong không có những phạm nhân khác, đi đến trước một gian nhà tù, Tưởng Tề liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoàng Xạ, nhìn thấy y đã bị đánh, cả người máu thịt lẫn lộn, co rúc ở trên một chiếc giường gỗ, tay chân đeo một cái xích sắt thô to.
- Trưởng công tử! Trưởng công tử!
Tưởng Tề liên tục gọi Hoàng Xạ vài tiếng, Hoàng Xạ chậm rãi ngẩng đầu, uể oải nhìn y một cái, trong ánh mắt bỗng nhiên toát ra ánh sáng, "Rầm!" y kéo xích sắt bò đến trước rào gỗ, bắt lấy tay Tưởng Tề.
- Tưởng tiên sinh tới cứu ta sao?
Tưởng Tề thấy bộ dáng y thê thảm, không khỏi thở dài, gật đầu nói:
- Thuộc hạ chính là chịu sự ủy thác từ phụ thân của công tử, nghĩ biện pháp cứu công tử ra ngoài.
- Tiên sinh nhất định phải cứu ta ra ngoài, ta thật sự chịu không nổi.
Hoàng Xạ nói không ra hơi, lại thất thanh khóc rống lên.
Tưởng Tề vội vàng trấn an y, cam đoan nhất định sẽ cứu y đi ra ngoài, y lại dùng khóe mắt liếc qua về phía sau nhìn lại, thấy Từ Thứ trên mặt vẻ tươi cười đắc ý, trong lòng không khỏi âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155638/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.