- Năm ngoái quốc mẫu Giang Đông lâm bệnh qua đời, ta đi Giang Đông phúng viếng, theo tấm thiệp mời ta nhận, ta chẳng qua chỉ là một người tân khách bình thường so với ba nghìn tân khách không có gì khác nhau, nhưng cũng vì nguyên nhân là công tử, ta lại được thăng làm quý khách ngoài ý muốn, từ ghế ngồi thứ hai nghìn tám trăm, nhảy lên ngồi ghế thứ bảy mươi hai, cùng ngồi phía trên với chủ nhà, ngay cả Tôn Quyền cũng đích thân mời ta chung trà, chấn động nhất thời, cũng vinh quang nhất thời.
Nói đến đây, Đào Liệt lắc đầu nhìn Lưu Cảnh cười nói:
- Nhưng thực sự ta rất tỉnh táo, sở dĩ ta ở Giang Đông được hậu đãi, chủ yếu là bởi vì ta thay công tử đưa tin, khiến Tôn Quyền chú ý tới, mặt khác, Đào gia cũng đã nộp một khoản thuế lớn cho Giang Đông, cho nên Tôn Quyền mới nói với ta, nếu không có Đào gia, trong chén cơm của quân Giang Đông cũng chưa có thịt.
Nói đến đây, Đào Liệt nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lưu Cảnh:
- Công tử hiểu được ý của ta không?
Trầm ngâm một chút, Lưu Cảnh hỏi:
- Cũng là bởi vì Đào gia nằm giữa hai bên, cho nên lão gia chủ mới quyết định không đi sao?
Đào Liệt gật gật đầu:
- Đây là vấn đề thái độ, Đào gia nhất định phải giao phó với Giang Đông, xin công tử hiểu cho.
Lưu Cảnh vốn muốn nói "Đào gia không thể cữ mãi luồn lách ở giữa như vậy", nhưng những lời này hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155619/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.