Huyện lệnh huyện Hạ Trĩ lúc trước là tộc nhân của Hoàng Tổ, sau khi huyện Hạ Trĩ giao cho Lưu Cảnh, Hoàng Huyện lệnh liền trở về Vũ Xương, hiện tại tất cả sự vụ trong huyện đều do Huyện thừa phụ trách, Huyện thừa họ Mao, người Sài Tang, chừng bốn mươi tuổi, diện mạo rất bình thường, là cái loại tướng mạo bình thường mà lẫn vào trong đám người sẽ rất khó tìm được.
Tuy nhiên Mao Huyện thừa cũng là người khôn khéo, lần này dân chúng Sài Tang dời về phía tây, y xuất lực rất lớn, lo lắng hết lòng, hao hết tâm tư.
Giữa trưa, Lưu Cảnh cưỡi ngựa, cùng Mao Huyện thừa đi xuống, thị sát tình hình huyện Hạ Trĩ,
- Khởi bẩm Tư Mã, huyện Hạ Trĩ chúng ta là huyện nhỏ, nhân khẩu trong huyện thành chỉ có hơn một nghìn hộ, năm sáu nghìn người, huyện thành nhỏ hẹp, lần này nhân khẩu Sài Tang dọn tới, nhân khẩu huyện thành lập tức tăng vọt lên một vạn năm nghìn người, đã là cực hạn rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy, trong huyện thành nhỏ hẹp đầy dân di cư, phòng xá dân bản địa đều bị trưng dụng, gần như là mỗi gian phòng ở là một nhà, khiến trong huyện thành nhỏ chật chội không chịu nổi, khắp nơi là tiếng kêu, tiếng mắng và tiếng trẻ con khóc la, bên trong huyện thành mùi hôi ngút trời, làm người ta thấy buồn nôn.
Lưu Cảnh chau mày, quay đầu nói với Mao uyện thừa:
- Không thể làm như vậy được, trong huyện thành dơ dáy bẩn thỉu, dịch bệnh dễ dàng lưu hành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155610/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.