Thành Vũ Xương năm Kiến An thứ mười hai cũng không có gì thay đổi so với ba năm trước đây, tuy nhiên nhân khẩu lại thiếu, có gần hai thành người dời đến thành Tân Khánh từ Hạ Khẩu.
Thành Hạ Khẩu trên thực tế là một tòa quân thành, bên trong thành đại bộ phận cư dân đều là người nhà quân đội, mà hầu hết đất đai ngoài thành đều là quân điền, thu thuế cực thấp duy trì vinh quang quân đội Giang Hạ.
Quân đội của Lưu Cảnh nhanh chóng trong ba năm thỏa hiệp đạt tới một vạn tám ngàn người, chỉ dựa vào một quận Giang Hạ thì không thể nuôi sống quân đội khổng lồ như vậy, chủ yếu còn là dựa vào sự ủng hộ của Đào gia.
Có thể nói, thành Hạ Khẩu hoàn toàn là do Đào gia trợ giúp xây dựng nên, khi quân Giang Đông rút lui khỏi Vũ Xương, lấy đi tất cả thuế ruộng cất trong nhà kho của quan.
Đoàn thuyền buôn khổng lồ của Đào gia trên sông Trường Giang, tây tới Ba Thục, đông Đạt Dư Hàng, hàng năm thu hoạch lợi nhuận liên tục không ngừng.
Mà từng đó lợi nhuận đa phần đều liên tục đổi thành lương thực chở về Giang Hạ, viện trợ rất nhiều cho quân đội của Lưu Cảnh và chi phí dân phu.
Khi hoàng hôn, một chiếc thuyền từ Hạ Khẩu chậm rãi đến bến thuyền Vũ Xương, trên bến thuyền, Đào Trạm chải búi tóc cao đuôi ngựa, mặc một váy dài màu tím đang hướng mắt trông mong.
Lập gia đình đã được ba năm, được tình yêu vun đắp, mỹ mạo Đào Trạm trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155484/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.