Dưới sự hướng dẫn của một thầy thuốc, Lưu Cảnh bước nhanh vào phòng. Trong phòng Lý Tuấn nằm trên giường cổ bó băng gạc rất dày, đầu đã bị cố định lại không thể cử động được. Dao găm của y sắc bén khiến thương thế của y vô cùng nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng mới có thể hồi phục được như cũ.
Lưu Cảnh từ từ đi đến bên cạnh Lý Tuấn, lạnh lùng nhìn y chằm chằm. Lý Tuấn xấu hổ nhắm mắt lại không dám đối diện với hắn. Lưu Cảnh lập tức liếc nhìn những người xung quanh, họ biết ý liền lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người là hắn và Lý Tuấn.
- Ta đến để nói cho ngươi biết một tin.
Giọng điệu của Lưu Cảnh vẫn rất bình thản, dường như chỉ coi là một chuyện rất bé không đáng kể:
- Mẹ của ngươi đã được cứu ra, hiện đang trên đường đến Giang Hạ.
Lý Tuấn cả người chấn động, hai hàng nước mắt khẽ chảy xuống, y không nói gì nhưng nước mắt cũng đủ nói nên sự cảm kích từ sâu trong đáy lòng y.
- Về phần tương lai của ngươi, ngươi có thể tự mình lựa chọn.
Dường như Lưu Cảnh không bị nước mắt đả động, hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi có hai lựa chọn, một là rời khỏi quân Giang Hạ, thiên hạ rộng lớn ngươi có thể đặt chân đến bất cứ nơi nào.
Lý Tuấn mở mắt, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ cùng cực, lúc này, sự lãnh đạm trong lời nói của Lưu Cảnh cũng lộ ra một tia ôn hòa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155453/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.