Cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra hơn nửa canh giờ, hai bên liền cáo từ ra về. Họ tự lên thuyền quay về, trước khi về Tào Tháo đứng bên cửa sổ chắp tay nhìn mặt sông một lúc lâu không nói gì.
Vốn dĩ lần gặp mặt này Tào Tháo thực hiện một lần cố gắng dùng vương tước, lộc dầy để khuyên bảo Lưu Cảnh đầu hàng. Nhưng cuối cùng lão lại chẳng nói được gì bời vì lão đã biết khát vọng của Lưu Cảnh đó là vấn đỉnh thiên hạ, dùng nho pháp để trị quốc.
- Lấy nho trị tâm, lấy pháp trị quyền, lấy đạo trị quốc.
Tào Tháo lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại ba câu này, ba câu này làm cho trong lòng lão thẫn thờ, đồng thời lão cũng có khát vọng, nhưng năm nay lão đã 54 tuổi, lão còn có thời gian để thực hiện khát vọng của mình sao?
Lão thở dài rồi quay đầu lại hỏi Trình Dục:
- Hôm nay gặp Lưu Cảnh, Trọng Đức nghĩ về người này thế nào?
- Kiến giải sâu sắc, khiến vi thần có cảm giác mới mẻ. Nghe đồn Lưu Cảnh không phải là cháu của Lưu Cảnh Thăng. Bây giờ thân tin rồi. Sao Lưu Cảnh Thăng lại có một người cháu trai như vậy!
- Công Đạt thì sao?
Tào Tháo nhìn về phía Tuân Du.
Tuân Du cũng khẽ thở dài một tiếng:
- Người này có hùng tài vĩ lược. Có phần giống với Thừa tướng, Viên Thiệu! Nếu không sớm tiêu diệt thì một ngày nào đó sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Thừa tướng.
Tào Tháo gật gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155254/chuong-336-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.