Đó là một thị vệ mặc Ngư lân giáp, dáng người khôi ngô cao lớn, tướng mạo hung ác, hai cánh tay phảng phất có ngàn cân, gã huy động trường kích đâm thẳng vào Lưu Cảnh, mũi kích sắc bén nháy mắt liền đâm đến trước ngực, tay Lưu Cảnh đè ở trên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn trường kích, thân mình vẫn không nhúc nhích, giống hệt pho tượng đúc bằng sắt, trên mặt không có một tia biến hóa.
Ngay khi mũi kích cách trước ngực Lưu Cảnh còn có một thước, trường kích ngừng lại, thị vệ trưởng vừa thu lại kích, khom người thi lễ với Lưu Cảnh, bước nhanh lui xuống đi, lúc này phía trên đại sảnh truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, trong đại sảnh đèn đuốc đột nhiên bừng sáng.
Chỉ thấy Ngô lão phu nhân ở giữa hơn mười người thị nữ vây quanh đi ra từ sau màn trướng, một thiếu phụ mỹ mạo nâng lấy bà, lão phu nhân giơ ngón tay cái lên cười nói:
- Núi lở ở trước mắt mà vẫn sừng sững bất động, mặt không đổi sắc, kiếm không ra khỏi vỏ, không hổ là đại trượng phu!
Đây tất nhiên là Ngô lão phu nhân dò xét một lần đối với Lưu Cảnh, Ngô lão phu nhân gả cho người anh hùng như Tôn Kiên, bà cũng hy vọng con rể của mình có thể có một dạng hào khí anh hùng, bà muốn Lưu Cảnh đơn thương độc mã vào cung, có thể bố trí một không khí đầy sát khí, lúc mấu chốt thích khách đột ngột giết tới, bao nhiêu đó đủ để thử can đảm của một người.
Mà Lưu Cảnh sừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3154953/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.