Đội tàu qua huyện Vu Sơn liền vào nhập vào eo sông, đây là một thung lũng lớn phong cảnh tươi đẹp, nước sông xanh, hai bờ sông đầy đá kỳ phong, mây mù vờn quanh, đẹp không sao tả xiết, bọn lính đều đứng ở trên boong thuyền, thưởng thức cảnh sắc tráng lệ này, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hạc kêu vượn gầm, từng con vượn Ba Sơn thân thủ mạnh mẽ ở trên mặt sông bám nhảy lên vách đá, đi trước đội tàu, khiến bọn lính kinh ngạc.
- Đẹp quá thay!
Tư Mã Ý khoanh tay đứng ở trước boong tàu, nhìn lên cảnh đẹp tráng lệ ở eo sông, không kìm nổi đứng lên tán thưởng.
Lưu Cảnh chậm rãi đi đến bên cạnh gã, cười nói:
- Kỳ thật cảnh đẹp núi Tây Tắc cũng không thua gì nơi này, tuy nhiên quả thật không tráng lệ như nơi này.
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Qủa thật ven bờ Trường Giang rất nhiều cảnh đẹp, giống như Xích Bích, núi Tây Tắc, còn có Giang Lăng mênh mông, nhưng nơi này lại làm cho người ta có cảm giác lòng dạ rộng mở trong sáng, cảm nhận được con người thật nhỏ bé, cho dù gặp thất bại cũng sẽ không làm người ta hậm hực không phấn chấn.
Lúc này, đội tàu vượt qua một ngọn núi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nơi bằng phẳng, là một chân núi, chừng hơn mười dặm, nhưng thật ra một chỗ có thể xây thành trì lương thực, chỉ thấy có hơn trăm quân sĩ đứng ở bờ biển cổ động tiếp đón đoàn thuyền Kinh Châu.
Tư Mã Ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3154860/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.