Dương chưởng quầy chậm rãi đứng thẳng người, hung dữ trợn mặt với người thanh niên:
- Không lo đi kiếm sống, chạy tới đây làm gì?
- Chưởng quầy, ta có việc mà! Trời sắp mưa rồi.
“Trời sắp mưa” là một ám hiệu, chứng tỏ gã có việc rất quan trọng, Dương chưởng quầy gật đầu, thấy hai bên không có ai chú ý liền rút ra một miếng nha bản màu đen đưa cho gã:
- Tự mình đi đi!
Người thanh niên nhận lấy nha bản, bước nhanh vòng qua cửa sau, đi vào trong sân, gã xuyên qua căn phòng trệt phía sau, đi đến góc trong cùng, ở đó có một cánh cửa nhỏ rất bình thường, người này gõ cửa, nhét miếng nha bản vào khe cửa rồi bước vào, lát sau, cửa mở kẹt cái hé ra khe nhỏ, gã lách người đi vào.
Phía bên kia của cánh cửa nhỏ là tòa nhà sâu thẩm, toàn bộ sân nhà đều mang vẻ âm u, bóng cây dày đặc trong sân, đa số các cửa sổ đều khép kín, ánh mặt trời khó len lỏi vào, tạo cho người ta cảm giác u ám, đặc biệt không nhìn thấy bóng người, giống như một tòa nhà bỏ không.
Người thanh niên đi theo một gã có dáng vẻ quản gia vội bước vào nội viện, hai người không nói không rằng, thậm chí cũng chẳng chào nhau, như thể hai người vốn không quen biết, hai người bước vào bên trong, dừng lại trước một căn phòng, gã quản gia gõ cửa, bên trong cuối cùng cũng có người trả lời:
- Ai đấy!
- Là ta, La Thanh.
Người thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3154579/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.