Lúc xế chiều, chủ lực quân Hán rốt cuộc đã tới Ký Thành, đại quân chừng mười vạn, dọc theo quan đạo trùng trùng điệp điệp đánh tới Ks Thành, tinh kỳ che phủ trời đất, nhân mã vô biên vô hạn, đồ quân nhu xe ngựa thấy đầu không thấy đuôi, trước đội ngũ, Lưu Cảnh ngồi trên lưng ngựa tay cầm bản đồ và so sánh thực cảnh quan đạo hai bên, đây là lần đầu tiên hắn đến Ký Thành, toàn bộ xung quan đều khiến hắn thấy mới mẻ.
Giả Hủ bên cạnh cười nói với hắn:
- Mùa xuân Lũng Hữu thật ra hết sức đẹp đẽ hơn so với phía nam, trải qua mùa đông băng tuyết ngập trời, khi tới mùa xuân mới cảm thấy sức sống vô cùng, không giống như phía nam, năm nào cũng đều là màu xanh dạt dào, nên cảm giác mùa xuân rất bình thường.
- Quân sư nói không sai, mùa xuân đều giống nhau, nhưng cảm thụ lại bất đồng.
Lúc này, phía trước có một binh lính hô to:
- Cầu bắc rồi!
Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên, phía trước là một con sông nhỏ, mùa xuân nước dâng cao, mặt sông rộng gấp đôi, dòng nước chảy xiết làm một tòa cầu nổi nhỏ bị xói lở, lúc này, hai ngàn lính công sự đang cấp tốc tu sửa lại cầu, Lưu Cảnh nhìn chăm chú thật lâu vào nước sông dâng cao, nói với Giả Hủ:
- Quân sư cảm thấy quân Tào sẽ xem xét đến vấn đề này không?
Giả Hủ cười cười:
- Ta tin tưởng Tuân Du sẽ xem xét đến, nhưng y cũng không có cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3154541/chuong-677-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.