Cố Ngôn có đón nhận không là một chuyện, mà gã có làm hay không lại là chuyện khác.
Cố Ngôn cũng hiểu được đạo lí này cho nên vẫn chưa oán hận Tần Trí Viễn tra tấn dạ dày hắn, chỉ chậm rãi rút tay về, nói: “Tiệc mừng thì để xem tình hình đi, dành ra được thời gian thì tôi đi.”
Có những lời này là đủ rồi.
Vài ngày sau Tần Trí Viễn không nhắc lại chuyện kia nữa, một phần là vì bận công việc, cũng không muốn Cố Ngôn khó xử, chỉ ngày nào cũng nhắn tin, nhắc hắn nhớ mặc thêm quần áo.
Đảo mắt tới ngày ba mươi mốt.
Công ty tổ chức tiệc mừng rất lớn, có không ít nhân vật nổi tiếng đến, hơn nữa còn có một số có quan hệ hợp tác, trong đại sảnh khách sạn ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.
Tần Trí Viễn thân là người tổ chức, các chi tiết nhỏ nhặt đều phải để ý tới, cười chào hỏi nhiều tới nỗi cứng cả miệng. Lại còn bị mời rượu, đi tới đi lui hết cả buổi tối mới có thời gian nghỉ chút xíu. Rảnh thì gã liền tìm hình bóng Cố Ngôn xung quanh, đáng tiếc nhìn thấy Tần Phong như con khổng tước kiêu ngạo, cũng nhìn thấy Trương Kỳ vì nhận được công việc mới mà mặt mày rạng rỡ, nhưng lại không chờ được Cố Ngôn đến.
Tần Trí Viễn không yên lòng, thường thường nhìn ra bên ngoài cửa. Gã một người tự do trong bữa tiệc náo nhiệt này, nhiều ít có chút vắng lặng cô đơn, nhớ lại câu trả lời ngày đó của Cố Ngôn, nhịn không được nhắn tin cho hắn.
Cố Ngôn vẫn chưa trở về, mãi đến mười hai giờ kém năm mới gọi điện tới. Bên kia điện thoại ầm ĩ, cho nên tiếng của Cố Ngôn có chút mơ hồ: “Ngại quá, tôi hình như… không kịp.”
Tần Trí Viễn lặng đi một chút, nói không tiếc nuối là giả, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, dù gì chỉ là hình thức thôi, bỏ lỡ năm nay, còn có năm sau mà.”
Cố Ngôn “Ừ” một tiếng, “Đều do đạo diễn Lâm không chịu thả người, ngày thế này mà còn muốn chạy đi quay cảnh hoàng hôn, mãi đến giờ mới kết thúc công việc, về thì lại kẹt xe…”
“Vậy em hiện tại đang ở nhà à? Hay đang đi trên đường?”
Cố Ngôn im lặng trong chốc lát, nói: “Tôi ở dưới cửa tầng khách sạn.”
“Cái gì?”
“Nhưng mà thang máy có vấn đề, vẫn dừng ở tầng mười. Tôi nhớ không lầm thì tiệc đặt ở đại sảnh tầng hai mươi nhỉ? Ước chừng không kịp rồi.”
Tần Trí Viễn nghe tới đó, cảm thấy ngực đập một trận dồn dập, lập tức hô: “Em ở đâu đứng yên đó, đừng nhúc nhích, tôi lập tức tới.”
“Hả?” Cố Ngôn giật mình, “Anh không phải muốn chạy thang bộ chứ? Tầng hai mươi đấy.”
Lúc này cách năm mới chỉ còn ba phút, ngọn đèn trong đại sảnh chợt tắt, tiếng la hét chói tai.
Câu trả lời của Tần Trí Viễn bị thanh âm này che lấp, chờ Cố Ngôn nghe được giọng của gã đã có thể nghe được bước chân dồn dập chạy trên cầu thang.
Hành lang ánh sáng mờ ảo, Tần Trí Viễn vội vàng, không ngẩng đầu xem mình chạy đến tầng mấy rồi, chỉ biết chạy mãi xuống dưới, một lòng muốn gặp Cố Ngôn. Không biết đến tầng bao nhiêu, bên ngoài vang lên tiếng chuông mười hai giờ, sau đó nghe thấy giọng mũi của Cố Ngôn kề sát bên tai: “Năm mới vui vẻ.”
Tần Trí Viễn bỗng dưng dừng bước.
Trời đêm rực rỡ ánh pháo hoa, hành lang u tối bỗng chốc mang nhiều màu sắc sáng chói, Cố Ngôn đứng cách gã mấy bước, nắm chặt di động cưởi với gã, đôi mắt đồng dạng phát ra ánh sáng.
Tần Trí Viễn đột nhiên nói không nên lời, mắt thấy Cố Ngôn bước trên tiếng pháo hoa giống như bước từng bước vào trong tim gã. Mãi đến khi mười hai tiếng chuông đánh xong, gã mới hồi phục tinh thần, mở miệng hỏi: “Chúng ta đi lên hay đi xuống?”
“Nghỉ một chút đi, chạy có chút mệt.” Cố Ngôn vừa nói vừa cúp máy, ngồi lên bậc cầu thang.
Tần Trí Viễn liền ngồi bên cạnh hắn, “Không biết là tầng nào?”
“Quên đếm.” Cố Ngôn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Nhưng phải đi đúng đường thì cuối cùng mới gặp nhau được.”
Pháo hoa vẫn tiếp tục được bắn.
Xuyên qua cửa sổ có thể thấy như những ngôi sao chổi trên bầu trời đêm.
Bọn họ một người tầng trên một người tầng dưới. Chỉ có thể dựa vào bước chân của chính mình, đi qua nhiều bậc thang, đi qua nhiều tối tăm mới có thể đổi lấy thời khắc gặp nhau này.
Là một chuyện rất đơn giản.
Nhưng Tần Trí Viễn nghĩ tới đây, cảm thấy tâm can rung động.
Đợi cho tiếng vang bên ngoài dần chìm xuống, Cố Ngôn mới quay đầu lại cười: “Vừa rồi lúc tôi bước vào khách sạn, thấy tiểu bạch thỏ nhà anh ôm một cô gái lên xe. Cậu ta ăn mặc hôm nay không tồi, vẫn như thế tú sắc khả xan.
Ban đầu Tần Trí Viễn không hiểu tiểu bạch thỏ là ai, nghe đến cái từ cuối cùng kia mới bừng tỉnh, thật không biết nên khóc hay cười: “Em sao suốt ngày nghĩ đến em trai tôi thế?”
Cố Ngôn hỏi lại: “Cậu ta vì sao cứ thấy tôi là chạy trốn?”
“Nó dù sao cũng lớn rồi, biết suy nghĩ hơn chút, biết ai có thể trêu vào, ai không nên trêu.”
“Á? Không phải là do bị anh trai dạy dỗ à?”
Tần Trí Viễn lúc này không trả lời hắn, đổi đề tài: “Muốn ngồi đây chút nữa à?”
“Không sao, đã quá mười hai giờ rồi, cũng nên tan thôi.”
“Lúc anh xuống tôi sao lại nghe thấy tiếng la hét thế?”
Tần Trí Viễn cười rộ lên: “Ừ theo thông lệ hàng năm, trước mười hai giờ thì tắt đèn.”
“À, tôi nhớ rồi, sau đó có thể nhân cơ hội thâu hương thiết ngọc, muốn hôn ai thì hôn…” Cố Ngôn thật mệt, nói xong dựa vào bên tường chìm vào giấc ngủ.
Tần Trí Viễn mỉm cười, luyến tiếc đánh thức hắn, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Sau một hồi do dự, lại gần bên cạnh Cố Ngôn, ở trên môi hắn khẽ chạm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]