Tần Trí Viễn không rõ mình cúp máy thế nào.
Gã dường như có hỏi một chút về tình hình tay của Cố Ngôn, nhưng trong điện thoại sao có thể nói rõ? Cuối cùng đành cúp máy, Sau đó gã ngơ ngác ngồi ở đầu giường, cảm thấy đầu óc trống rỗng, mãi lâu sau mới có thể đem một đống tin vừa nghe thấy tổ hợp lại.
Tay của Cố Ngôn bị thương trong vụ tai nạn xe.
Cái này gã đương nhiên biết, gã nhớ rõ là cánh tay phải bị gãy xương, bàn tay còn bị cành cây đâm qua.
Vết thương của Cố Ngôn chưa khỏi hẳn, cần trường kì trị liệu.
Không, không thể nào!
Sau khi hôn mê tỉnh lại, gã đã cố tình đi hỏi về thương thế của Cố Ngôn, báo cáo viết là vết thương nhẹ, ngay cả Cố Ngôn cũng cười nói đừng lo. Ít nhất so sánh với Triệu Tân thì vết thương ấy không tính nghiêm trọng. Sau đó khi Cố Ngôn xuất viện cũng là tự gã đi đón về.
Chẳng qua bị thương ở tay phải… tay phải…
Cố Ngôn nấu bằng tay phải!
Tần Trí Viễn nheo mắt, ngã ngồi bên giường, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
Cố Ngôn đã bao lâu không xuống bếp làm cơm?
Gã thật sự không nhớ.
Tựa như… từ lúc xảy ra tai nạn.
Tần Trí Viễn cố gắng nhớ lại một ít chi tiết, nhớ tới lúc nói chuyện với Cố Ngôn, hắn ngẫu nhiên sẽ cầm lấy tay phải. Gã nghĩ đây có lẽ chỉ là động tác nhỏ, gã chưa từng thật sự suy nghĩ động tác ấy có ý ngĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa/2495864/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.