Lời này thật có lí.
Nhưng càng nghe lại càng như một lời khuyên kinh nghiệm. Cố Ngôn nhịn không được nhìn Lâm Gia Duệ, thấy vẻ mặt cậu ta như không có chuyện gì, thật sự đoán không ra rốt cuộc cậu ta là người tàn nhẫn hay ai mới là người tàn nhẫn?
Lâm công tử đối với bất cứ chuyện gì cũng thiếu chút hào hứng, chỉ ham thích làm điện ảnh cho nên đề tài này liền chấm dứt tại đây. Hai người sau đó không nói thêm gì, đi một lúc thì thấy khu triển lãm. Bởi vì không phải ngày lễ nên người đến xem không nhiều, những ngọn đèn đủ kiểu dáng chiếu ánh sáng vào mấy bức tranh có một loại cảm giác vắng lặng.
Cố Ngôn im lặng đi về phía trước, từng bước từng bức từng bức đều xem, trong đó có một bức rất thích, sử dụng màu sắc tươi đẹp, rất hấp dẫn ánh nhìn.
Lâm Gia Duệ dừng trước một bức tranh phong cảnh thật lâu.
Bức tranh miêu tả cảnh trời nước tuyệt đẹp, phía xa tít biển là trời xanh không mây, đâu đó là hình dáng vách đá, dưới đó lại có một căn nhà rất lớn, có tia sáng màu cam lấp lóe. Bởi vì chỉ có vài nét bút nên không rõ ánh sáng này là thật hay giả.
Lâm Gia Duệ chăm chú nhìn bức tranh giống như bước vào trong bối cảnh đó rồi, dường như đang đắm chìm trong đoạn kí ức nào đó. Nếu không phải ở nơi công cộng, nói không chừng cậu ta sẽ rơi nước mắt.
Qua hồi lâu, cậu ta thu hồi cảm xúc, quay đầu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa/2495861/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.