Chạng vạng ngày hè này, sau lưng Tần Trí Viễn cảm giác lạnh buốt, gã rất muốn nắm chặt tay Cố Ngôn, nhưng bàn tay đưa ra một nửa, bỗng nhiên hoảng hốt, gã sớm không còn quyền ấy nữa rồi.
Gã đành chậm rãi thu tay.
Video trên máy tính kia đã không còn chiếu, nhưng hình ảnh Cố Ngôn ngã trong màn mưa to ấy, cứ hiện rõ ràng trước mắt. Tần Trí Viễn hình dung không ra cảm giác trong lòng lúc này, tựa như có vật gì đó lặng lẽ theo đầu ngón tay trốn mất, mà gã lại không hề hay biết vật sắp mất đi là gì.
Sau cứ mất hồn mất vía, thế nào cũng không tập trung tinh thần được.
Cố Ngôn nói chuyện rất hợp với Lâm Gia Duệ. Hai người giương thương múa kiếm, thường thường đâm chọc đối phường một chút, nhưng không ai tức giận, cuối cùng lại nhìn nhau cười ha ha.
Lâm Gia Duệ ngay cả cười cũng mang theo chút lạnh lùng, hỏi: “Thế nào? Cố đại minh tinh có hứng thú với bộ phim điện ảnh này không?”
Cố Ngôn cũng không nói dối: “Nói thật, tôi càng thích hợp diễn mấy vai bình hoa hơn.”
Diễn xuất của hắn như thế nào, Lâm Gia Duệ sẽ không nhìn không ra. Nhưng Lâm công tử chỉ nhíu mày, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, “Tôi mặc kệ anh diễn nhờ khuôn mặt hay là tài năng, thậm chí hoàn toàn không có tài cũng không sao hết, chỉ cần có thể diễn tốt bộ phim của tôi.”
“Đạo diễn Lâm đây là tin tưởng tôi à?”
“Sai, tôi tin tưởng ánh mắt của mình.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa/2495853/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.