Nhưng, đồng thời cũng là một cơ hội.
Giống như hai người đánh cờ, Tần Trí Viễn đã đi nước cờ này, hắn tiếp theo nên lùi hay tiến đây?
Cố Ngôn đảo mắt, trong lòng rất nhanh có quyết định, cũng không đáp lại những lời ấy của Tần Trí Viễn, chỉ cầm lấy tay gã, nói: “Nên ăn cơm thôi.”
Tần Trí Viễn gật đầu, tiện tay ném quyển sách cuối cùng vào hòm.
Bữa cơm này ăn thật thoải mái. Tần Trí Viễn không chút keo kiệt khen ngợi tay nghề nấu nướng của Cố Ngôn, ăn xong còn xắn ống tay, xung phong rửa bát. Cuối cùng lấy khăn lau tay, cảm khái: “Tối có thể ăn cá sốt chua ngọt thì tốt rồi.”
Cố Ngôn lập tức đáp lời: “Có muốn tôi gọi điện cho nhà hàng không?”
Tần Chí Viễn chỉ nhìn hắn cười.
Chiều Cố Ngôn ngồi ở ban công đọc sách, đến tối, cuối cùng vẫn làm món ăn mà Tần Trí Viễn nói. Không cách nào, dù sao thì nguyên liệu cũng có sẵn trong tủ lạnh, không thể lãng phí được.
Mấy ngày sau đều giống nhau, chỉ cần tủ lạnh hơi rỗng ngay lập tức người nào đó thần không biết quỷ không hay lấp đầy, mà Cố Ngôn bất đắc dĩ trở thành đầu bếp. Hắn thậm chí nghi ngờ mình bước phải bẫy, Tần Trí Viễn không phải là muốn tìm đầu bếp đấy chứ? Hắn một người làm hai phần việc, tiền công cao lắm đấy.
Tần Trí Viễn không nhắc lại chuyện hắn tới ở chung, Cố Ngôn cũng không chủ động nói phải về nhà, cứ như vậy, tự nhiên mà ở lại. Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa/2495815/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.