Sinh nhật Thương Lục nhằm ngày 21 tháng 12, con số Ả Rập viết lên cực kỳ đối xứng. Đây là năm "tam thập nhi lập", theo tập tục của người Trung Quốc phải nên ăn mừng thật hoành tráng. Ôn Hữu Nghi cũng có ý này, nhưng mãi đến đầu tháng 12 vẫn không có động tĩnh gì, Kha Dữ có lẽ cùng bị Thương Lục từ chối không cho tổ chức.
Thương Minh Bảo ngồi xổm dưới sàn nhà, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối thở ngắn than dài.
"Anh Đảo Nhỏ, anh cảm thấy em tặng gì mới tốt?"
Kha Dữ nhìn bộ dạng cô mà buồn cười, cùng bắt chước ngồi xổm xuống nhìn một đống hộp quà bày đầy trên giường, tất cả đều mở toang để lộ những món đồ vật quý giá bên trong.
"Cái này là đồ vintage từ thời Elizabeth, em tốn mất một năm mới tìm được đủ bộ." Cô chỉ tay vào một bộ đồ trà bằng sứ vẽ tay cực kỳ xinh đẹp, "Bay đủ mọi nơi, bên này một cái đĩa bên kia một chiếc tách, rất mệt mỏi," Cô thở dài, "Nhưng bây giờ gom đủ rồi lại thấy không có gì đặc sắc."
Kha Dữ lẳng lặng giật mình: "Em bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái?"
"Đúng rồi," Thương Minh Bảo nói rất đương nhiên, "Không thì sao, chẳng phải anh cũng thế à?"
Kha Dữ cười: "Anh không có."
Thương Minh Bảo lẩm bẩm: "Được thiên vị có khác..."
Kha Dữ quay mặt về phía cô: "Tiếp tục đi."
"Đôi giày này cũng thế, bắt đầu đặt làm từ năm ngoái, bức tranh bên kia em đi hỏi ý kiến nhà cố vấn đầu tư nghệ thuật của gia đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880132/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.