Thương lục có thể có lỗi lầm gì? Hắn là người tình hoàn hảo nhất trên đời này, chưa từng làm gì sai cả.
Kha Dữ gác cằm lên vai Thương Lục: "Hồi chia tay, rõ ràng em cứ luôn miệng hỏi mình đã làm gì sai, đã có lỗi gì, tại sao qua hai năm lại nói mình có lỗi?" Xung quanh tràn ngập một mùi hương vừa phức tạp vừa ngột ngạt, là mùi nước hoa hòa lẫn với mùi mồ hôi thoang thoảng trong gió biển, mang theo mùi cỏ cây và bùn đất.
Anh cảm giác bàn tay Thương Lục dừng sau gáy mình, xoa xoa mái tóc đen đẫm mồ hôi. Nghe anh hỏi vậy, tay hắn càng thêm dùng lực áp Kha Dữ vào sâu trong ngực mình.
"Anh biết rồi," Ngón tay nhẹ nhàng chọc lên ngực hắn, Kha Dữ cố ý nói: "Mấy năm nay em quen người khác, có con riêng chứ gì."
Thương Lục không khỏi bật cười một tiếng.
"... Nhưng dù vậy em vẫn không có lỗi," Kha Dữ lẩm bẩm, "Dù em có kết hôn, không chờ anh nữa cũng không sai... Là anh tự làm tự chịu."
"Đừng suy nghĩ linh tinh," Thương Lục móc hộp thuốc lá trong túi quần anh, "Không có ai khác, của anh vẫn là của anh, chỉ phải chờ lâu một chút thôi."
Hắn đứng hút thuốc bên rìa vách đá, gió biển thổi tung mái tóc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào mặt biển và đường chân trời. Kha Dữ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn khủng hoảng. Anh không nắm bắt được Thương Lục, cũng không thể dễ dàng đi vào nội tâm hắn giống như trước kia, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880119/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.