Trên màn hình cực đại xuất hiện hai thân hình, Thương Lục nắm lấy cúp, bục phát biểu dường như quá thấp nên hắn phải hơi cúi người xuống để nói lời cảm ơn ngắn gọn.
Lúc Thương Kình Nghiệp nghe hắn cảm ơn người nhà thì mất tự nhiên hắng giọng, tư thế ngồi trên sô pha cũng ngay ngắn lên một chút. Ôn Hữu Nghi mím môi cười trộm, "Lục Lục nhà chúng ta bao dung thật đấy."
Thương Kình Nghiệp: "..."
Ngài chủ tịch bị vợ ép hoãn giờ hội đàm thương vụ và một đống cuộc họp quan trọng khác, úng não ngồi trong nhà xem hết lễ trao giải từ đầu đến cuối thì thôi đi, kết quả còn bị vợ mỉa không ra làm sao, bèn hừ lạnh: "Giải an ủi mà kể gì!"
Ôn Hữu Nghi cạn lời: "Daddy cổ hủ quá, giải quan trọng nhất chương trình đấy! Không giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất đương nhiên rất đáng tiếc, nhưng đây mới là giải thưởng có sức nặng số một."
Làm gì có chuyện Thương Kình Nghiệp không hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, cố ý phũ trước thái độ cưng chiều con trai của Ôn Hữu Nghi mà thôi. Chờ bà dứt lời, Thương Kình Nghiệp đứng dậy khỏi sô pha: "Đến đây là xong rồi đúng không? Anh vào phòng làm việc mở họp."
Trong lúc ông đứng lên, TV truyền ra giọng người dẫn chương trình: "'Cửa hông' danh xứng với thực, chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng đạo diễn Thương, cũng chúc mừng toàn thể đoàn làm phim nào! Ấy —— Đạo diễn xin dừng bước, hình như anh quên mất chuyện gì rồi phải không?"
Thương Lục bất đắc dĩ: "Xuống sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880085/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.