Tuy rất muốn giữ Kha Dữ ở lại, nhưng xét thấy tinh thần Ôn Hữu Nghi đã chịu kích động lắm rồi, cuối cùng Thương Lục vẫn thức thời gọi người lái xe đưa anh về chung cư ở trung tâm thành phố. Trước khi chia tay hắn cứ bám chặt vào cửa xe không buông, cố chấp hỏi: "Hôm nay anh nói trước mặt mẹ em là muốn kết hôn, anh không định đổi ý đấy chứ."
Chú Minh làm gì có tư cách nghe mấy câu này, thấy hai người cứ bịn rịn mãi đã sớm chạy mất không còn bóng dáng. Đêm hè yên tĩnh, xung quanh cây cối tốt tươi, dưới bầu trời sao chỉ còn lại tiếng dế mèn và ếch kêu vang. Kha Dữ cạn lời: "Em sốt ruột muốn gả đến thế cơ à."
Thương Lục: "Ai gả cho ai."
Kha Dữ gật đầu đối phó: "Ừ anh gả anh gả, được chưa?" Anh nâng cằm lên, "Mau đi vào an ủi mẹ đi."
"Em phải nói trước, nếu mẹ em ký chi phiếu cho anh ——"
Kha Dữ mất kiên nhẫn: "Anh không ngốc như vậy đâu, lừa em kết hôn sẽ được chia mấy tỷ, đương nhiên anh phải nói trước mặt dì là chúng ta yêu nhau thật lòng rồi."
Thương Lục hận đến ngứa răng, vò rối tóc anh: "... Thôi được rồi, anh thông minh nhất."
Chú Minh hút hết hai điếu thuốc, quay đầu lại vẫn thấy cậu chủ nhà mình nhoài người bên cửa sổ xe, một tay duỗi vào trong, khuôn mặt nghiêng một bên, dường như đang giữ gáy Kha Dữ hôn sâu giữa màn đêm vô tận.
Chú Minh than thở trong lòng, không phải chú ta chưa từng nghĩ đến chuyện báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880075/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.