Ở thời khắc mấu chốt, vẫn là Thịnh Quả Nhi cái khó ló cái khôn ——
"Ui da!"
Cô nàng hô lên một tiếng, mọi người dáo dác nhìn quanh thì trông thấy cô gái trẻ vừa vướng vào dây điện ngã dúi về phía trước.
Đầu gối đo đất, Thịnh Quả Nhi ăn đau không ngừng xuýt xoa, lão Hứa nhanh tay lẹ mắt kéo cô dậy: "Đi đứng phải cẩn thận chứ!"
Nước mắt Thịnh Quả Nhi rơi như mưa, cô nhìn Kha Dữ bằng đôi mắt đẫm lệ, thấy anh chủ cũng khẽ thở dài nhìn mình.
Màn gián đoạn làm bầu không khí kỳ quặc trên phim trường như tan thành mây khói. Phía sau còn vài cảnh quay phải hoàn thành, tổ quay phim và ánh sáng quay lại bận rộn làm việc. Đạo diễn nhìn Kha Dữ hỏi: "Có sao không?"
Câu hỏi nghe như đánh đố nhưng trong lòng Kha Dữ hiểu rõ, Thương Lục sợ hành động thất thố vừa rồi của mình gây phiền cho anh.
Ánh mắt anh tối sầm nhìn hắn vài giây, trước khi Thương Lục kịp phản ứng lại hấp tấp dời mắt, "Tối nay anh qua tìm em."
Thương Lục cực kỳ chấn động, hưng phấn đến mức chỉ muốn lập tức bế người về ném lên giường.
Nhưng không được.
Tự kiềm chế là đức tính tốt, nhưng bị bắt phải kiềm chế sẽ biến thành thảm họa. Lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra khó chịu khi bị quy tắc thế tục ràng buộc như thế. Chung quanh quá nhiều người, hắn chỉ có thể mím môi nặng nề thở một hơi, "Được."
Không khí đột nhiên nóng nực lạ thường, Kha Dữ chịu không nổi nữa phải nhanh chân tránh đi: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880063/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.