Sau cảnh đầu diễn với Đinh Đinh, cảnh thứ hai vẫn ở dưới giàn hoa giấy, là một đoạn đối thoại.
Diệp Sâm ngồi xổm xuống, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.
Đinh Đinh nắm chặt mấy bông hoa giấy, cánh hoa màu hồng xác pháo bị mồ hôi thấm ướt trở nên trong suốt.
"Chú ơi, đói quá." Cô bé nâng mắt lên, bởi vì chưa từng nói chuyện với Diệp Sâm nên ánh mắt ẩn chứa nhút nhát mà ngây thơ, nửa sợ sệt nửa không. Tiểu Tiêu Dao không hổ là diễn viên nhí dày dặn kinh nghiệm, lại được Thương Lục chỉ điểm nên trạng thái suốt màn diễn rất tốt.
Sắc mặt Diệp Sâm hiện lên chút bất ngờ, cách đối xử của gã là kiểu hờ hững của người trưởng thành lúc đối mặt với một sinh vật bé xíu xa lạ, nhóc con kia còn mở miệng nói chuyện, đúng là vừa bất ngờ vừa đáng yêu, lúc này gã đang nhàm chán nên phối hợp trêu mấy câu —— Tóm lại, chỗ này hoàn toàn không tồn tại cái gì gọi là thương xót hay đồng cảm.
Đuôi mắt Kha Dữ giật giật, ngón tay ấn vào đầu lọc gảy bớt tàn thuốc, "Ba mẹ đâu?"
"Đi Ma Cao rồi."
"Đi Ma Cao làm gì?"
"Chơi."
Diệp Sâm mới dọn đến khu nhà này được mấy tháng, chỉ biết Mai Trung Lương và dì Tô là đôi vợ chồng tình cảm hòa thuận có tiếng. Theo lời bà bán quà vặt ngoài đầu hẻm kể, ông chồng làm buôn bán nên ít khi về nhà, bà vợ làm giáo viên tiểu học, đôi khi còn xem trọng học sinh trong lớp hơn cả con gái ruột mình.
Ma Cao là nơi Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880043/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.