"Cô Tô, Tiểu Tiêu Dao? Lại đây nào, để tôi giới thiệu với hai người," Lão Đỗ thân thiện mời chào: "Đây là Kha Dữ, Đảo Nhỏ, đây là cô Tô, chị Tuệ Trân. Nhóc con này là Tiểu Tiêu Dao. Tiểu Tiêu Dao, mẹ cháu đâu rồi?"
Phụ huynh của cô bé đang sắp xếp hành lý trong một gian nhà khác, nghe tiếng gọi vội vàng chạy ra, "Úi thầy Kha tới, cuối cùng cũng được gặp rồi!"
Ngôi sao nhí vào đoàn chắc chắn phải có cha mẹ đi cùng, thế nhưng trông họ có vẻ càng luống cuống hơn, mang kiểu cách câu nệ của người trưởng thành nhìn thấy "nhân vật nổi tiếng".
Kha Dữ gật đầu, có trẻ em ở đây nên anh thuận tay dí điếu thuốc vào góc tường, ngồi xổm xuống chìa bàn tay không cầm thuốc lá chạm vào Tiểu Tiêu Dao, "Tiểu Tiêu Dao, rất vui được gặp em."
Cô nhóc bật cười khanh khách, ngượng ngùng gọi anh một tiếng "Anh Đảo Nhỏ".
Trêu bé gái xong, Kha Dữ mới đứng dậy đối diện với Tô Tuệ Trân: "Cô Tô, hân hạnh, rất vinh hạnh được làm việc với cô ạ."
Lúc trước nghe Thương Lục giới thiệu làm anh bất giác liên tưởng đến hình tượng một người phụ nữ bất hạnh bị nhà giàu bỏ rơi, lại thêm vài đoạn tai tiếng hơi khó nghe, cho nên hình ảnh Tô Tuệ Trân trong lòng anh tương đối chật vật. Một người phụ nữ trung niên khốn khổ cũng khó che giấu hệt như bệnh nhân ho lao cố che giấu tiếng ho, vẻ khốn khổ sẽ khắc sâu vào khóe mắt, khắc vào khóe môi luôn rũ xuống, khắc vào những nếp nhăn trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880036/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.