Trên đường bay về, Thương Lục cứ luôn không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn môi Kha Dữ. Đến lần thứ năm, rốt cuộc anh không chịu nổi nữa: "Nhìn trời đi, nhìn anh làm gì."
Thương Lục ho nhẹ một tiếng: "Đau không?"
Kha Dữ nổi trận lôi đình: "Không đau!"
Đến đoạn sau hắn còn nắm tóc anh ra sức đưa đẩy. Tuy đã cố nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng hai mươi tư năm cuộc đời trắng tinh như tờ giấy làm sao chịu nổi kí.ch thí.ch cỡ này? Cuối cùng vẫn mất khống chế triệt để, cả lực đạo lẫn chiều sâu đều khiến Kha Dữ phải nôn khan. Bản thân Kha Dữ cũng không có kinh nghiệm gì, mấy lần bất cẩn cọ răng vào luôn thấy Thương Lục rõ ràng bị đau đến cứng người, tiếng xuýt xoa bật từ xoang mũi vừa đau đớn vừa gợi cảm, làm khoang miệng anh tuy rất khó chịu nhưng rồi vẫn muốn nghe nhiều thêm một chút.
Vậy là lại càng nỗ lực li.ếm mút nhiệt tình hơn.
Kết quả cuối cùng là môi anh sưng vù, khóe miệng cũng rách, hình thành một vệt đỏ ẩm ướt thối nát dưới ánh sáng lờ mờ.
Sau khi máy bay vững vàng hạ xuống sân đỗ, Thương Lục mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ném luôn máy bay cho nhân viên mặt đất túc trực xử lý. Hắn kéo người vào xe Maybach bật đèn sáng trưng, nắm cằm anh cụp mắt cẩn thận xem xét.
"Thầy Kha của em đáng thương quá," Giọng hắn khàn khàn sau cơn thỏa mãn, ngữ khí lại rất nghiêm trang, "Ăn không được thì về sau đừng ăn nữa."
Kha Dữ thật sự không chịu nổi mấy tiếng xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880019/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.