Gió khẽ thổi qua, Kha Dữ sững sờ nhìn bốn chữ [Tôi là Lục Địa], khóe môi nhếch lên.
Anh không nói gì, chỉ mò mẫm cất điện thoại vào túi, bước vào con hẻm cuối cùng trong đêm tối.
Về phòng trọ, ba lô cùng đàn bass đã được thu dọn xong. Đồ dùng sinh hoạt và quần áo đều được mua ở đây, chủ trọ muốn giữ lại, đặc biệt nói với anh không cần bỏ đi. Chìa khóa để dưới đáy chậu hoa, cửa cọt kẹt đóng lại, anh xoay người, chỉ còn cơn gió thổi qua làm quần áo trên dây phơi đồ nhẹ nhàng lay động.
Thịnh Quả Nhi lái xe chờ ở đầu ngõ lần trước, đi qua mất vài phút, Kha Dữ cũng không biết phải nhắn cái gì, đến lúc mở hộp thoại anh cũng chưa nghĩ ra phải nhắn như thế nào, cuối cùng chỉ hỏi: [Bạn của cậu bệnh đã tốt hơn chưa?]
Thương Lục không trả lời.
Đang trong phòng làm việc dựng phim.
Mười ngày tìm tài liệu thực tế, hắn dự tính thành phẩm cuối cùng sẽ kéo dài từ hai mươi đến ba mươi phút, có thể tham gia vào phần phim ngắn.
Hắn khi tiến vào trạng thái làm việc sẽ tập trung đến đáng sợ, có thói quen tự nhốt mình trong phòng ngắt mọi kết nối với thế giới, ngay cả điện thoại cũng ném ở bên ngoài. Ngoại trừ quản gia bước vào đưa đồ ăn, cả thế giới cũng đừng mong tìm được hắn.
Bùi Chi Hoà ở cùng một chỗ với hắn, là do mẹ hắn nhờ vả. Thương Lục không có ý kiến gì, dẫu sao cậu ta khi còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-1-gioi-giai-tri/3350034/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.