Khoảnh khắc ấy, trái tim nháy mắt ngừng đập, đôi môi chỉ cách Thương Lục một centimet liền dừng lại.
Một cảnh tuyệt vời nhờ mượn góc.
Bước chân đột ngột dừng ở đầu ngõ, chỉ còn tiếng thở dốc kỳ lạ. Không biết qua mấy giây, hai nữ sinh đẩy nhau nói: “Xin... xin lỗi vì đã làm phiền” rồi chạy tót ra ngoài.
Thương Lục thả lỏng, quay đầu nhìn thấy bóng lưng của họ trong bộ đồng phục học sinh, “Thầy Kha, đây là kẻ thù của anh à?”
Hắn ghé sát lại, giọng nói trầm thấp có phần trêu chọc, hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, mang theo mùi hương.
Vành tai nóng ran đến khó hiểu, chắc là do lời nói dối quá lố, người mới vừa rồi không biết xấu hổ đòi “Hôn tôi” mà giờ phút này lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tránh ra.”
Thương Lục lùi một bước, còn muốn cười nhạo thêm hai câu, đuôi mắt chợt nhìn thấy hai học sinh nữ kia đã quay lại.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn trầm giọng, dùng một tay ôm Kha Dữ vào lòng.
Trong giây phút mất cảnh giác, hơi thở nóng rực của đối phương chiếm lấy hô hấp. Hai mắt Kha Dữ mở to, bên tai chỉ nghe được giọng Thương Lục lạnh lùng gần như hung ác, “Nhìn cái gì, cút.”
Lại có tiếng bước chân dồn dập chạy đi, trong gió chiều, chỉ nghe thấy hai giọng nữ cố nén cười trách móc nhau, “Đã bảo là không phải rồi! Tiểu Đảo sao có thể ở đây chứ!”
Thương Lục lần này không dễ dàng buông tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-1-gioi-giai-tri/3350031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.