Editor: Lê Thị Ngọc Huyền Trong giới giải trí có nghệ sĩ nổi tiếng nào mà chưa từng đóng qua cảnh hôn không? không có. Trước đây Cảnh Tâm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao những kịch bản trước đây cô nhận đều phải qua sự xét duyệt của ba mẹ, kịch bản có cảnh hôn hoàn toàn không có khả năng xuất hiện, đối với một diễn viên mà nói, không đóng cảnh hôn là một hạn chế rất lớn, nếu như là trước kia, cô sẽ khôngchút do dự quyết định diễn. Bây giờ, cô ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, anh không phải đang thương lượng với cô, mà nói cho cô, anh không đồng ý. Cảnh Tâm ôm lấy hông anh, nhỏ giọng nói: “Cảnh hôn…Cũng có thể dùng thế thân mà?” Tần Sâm không nói gì, dụi tắt điếu thuốc. anh đã hỏi qua đạo diễn, đạo diễn nói dùng thế thân thì không đạt được hiệu quả như mong muốn. Hai người trầm mặc, Cảnh Tâm có chút hoảng. Hai tay Tần Sâm giữ lấy vai cô , kéo giãn khoảng cách giữ hai người, cúi đầu nhìn cô. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô, dừng ở trán, anh nói: “Nơi này có thể.” Ngón tay dịch chuyển xuống dưới, dừng ở mắt, chóp mũi, hai má, đến mỗi vị trí anh đều nói một câu, “Nơi này cũng có thể.” Cuối cùng, anh nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô, ngón tay mân mê trên cánh môi đỏ mọng của cô. một giây kế tiếp, anh cúi đầu hôn cô. anh nói: “Nơi này không được.” Đầu Cảnh Tâm run nhẹ, nhìn trong đáy mắt anh, trong mắt anh có sự ham muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt. cô há miệng thở dốc, không nói lên lời. Có lẽ cô ích kỷ, nhưng cô thực sự muốn đóng phim <Quyết định sinh mệnh cả đời>, cô đã là fan của quyển tiểu thuyết này rất nhiều năm, cũng chưa từng được làm nữ chính, cô muốn toàn lực tranh thủ cơ hội này. anh hoàn toàn có thể âm thầm động chân động tay, ví dụ nói đạo diễn bảo hình tượng côkhông thích hợp với nhân vật này, dùng các loại cớ để tránh trận tranh cãi này, cũng không thể nói là tranh cãi. Bọn họ không cãi nhau. Nhưng sao lại cảm thấy buồn bực như vậy chứ? Tần Sâm biết cô cũng đang mâu thuẫn, anh nâng tay xoa tóc cô, nhỏ giọng nói: “anh không ép em, cho em mấy ngày suy nghĩ.” Trong giới này không có nữ nghệ sĩ nào không đóng cảnh hôn cả, nhất là khi còn muốn trở thành mộtnghệ sĩ nổi tiếng, anh cũng thấy rất mâu thuẫn, anh muốn nâng đỡ để cô trở lên thật nổi tiếng, anh có năng lực đó. Sau khi đổi kịch bản, anh liền thay đổi chủ ý. Cảnh Tâm nhẹ một cái thở ra, đầu cọ cọ trong ngực anh, “Vâng.” Tần Sâm đi tắm, Cảnh Tâm nhìn ly rượu vang còn lại một nửa trên bàn, cầm lên uống cạn. Cảnh Tâm ngồi trên giường chờ anh, trong tay cầm quyển tiểu thuyết kia, cô rất quen thuộc với các tình tiết của cuốn tiểu thuyết này, quen đến mức chi tiết này ở đoạn nào dòng nào cô cũng nhớ, cửa phòng tắm mở ra, Tần Sâm khoác áo choàng tắm màu trắng đi ra, bàn chân hữu lực giẫm trên sàn nhà. Cảnh Tâm để quyển tiểu thuyết lên bàn, ôm hai chân nhìn anh, anh đưa lưng về phía cô, tuỳ tiện lau tóc. Tần Sâm ném khăn mặt xuống, xoay người về phía cô, tuỳ ý mở miệng: “không đọc kịch bản?” Cảnh Tâm lắc đầu, vươn tay về phía anh. Khoé miệng anh bất đắc dĩ cong lên, đi qua cúi người ôm lấy cô, nói: “Làm nũng cũng vô dụng, anh sẽkhông thay đổi lập trường của mình.” Cảnh Tâm phụng phịu, “Em không làm nũng, em chỉ muốn ôm anh một cái thôi.” Tần Sâm nghĩ một chút, tối nay cũng quá nghiêm túc rồi, anh vuốt làn da mịn màng sau cổ áo của cô, trực tiếp đẩy cô ngã trên giường, hai tay chống hai bên cơ thể cô, tóc dài xoã ra, nhấp môi nhìn anh. anh không đứng đắn cười, cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, sau đó một đường đi xuống, từ trán, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng ngậm môi của cô, nhỏ giọng nói: “Có ôm cũng không được đâu.” một giây kế tiếp, cả cơ thể đè lên người cô. …. Sau đêm đó, hai người không nhắc lại chuyện kia nữa. Cuốn tiểu thuyết <Quyết định sinh mệnh cả đời> có rất nhiều fan lâu năm, fan sách đều rất chờ mong, lại còn là tác phẩm của Hoa Thần, tinh thần mong ngóng lại tăng lên mấy lần, nếu có thể làm nữ chính của bộ này, nhân khí của Cảnh Tâm chắc chắn sẽ tăng mạnh. Thẩm Gia đã sớm nhận được tin tức, các cảnh quay của Cảnh Tâm trong bộ <Thái Bình vương triều> chỉ còn mười ngày nữa là tiến vào giai đoạn hậu kỳ, Thẩm Gia vẫn chưa nghe thấy Cảnh Tâm nhắc chuyện này bao giờ, hôm nay liền tự mình đến phim trường. Trong phòng nghỉ, Thẩm Gia nhìn Cảnh Tâm: “Thế nào? Chị nhớ rõ em là fan của quyển tiểu thuyết này mà, lần này Tần tổng sẽ ra tay lấy cho em vai nữ chính chứ?” Cảnh Tâm nhìn chị ấy mộ cái, thở dài: “anh ấy không muốn em đóng bộ này.” Thẩm Gia kinh ngạc: “Vì sao? Em sắp tiến vào giai đoạn hậu kỳ rồi, thời gian quay của bộ này cũng rất vừa vặn, lại còn là nữ chính, một tác phẩm nổi tiếng, nếu Tần Sâm thật sự muốn nâng đỡ em, khôngthể nghi ngờ đây chính là một cơ hội tốt.” Cảnh Tâm mím môi, “Có cảnh hôn.” Thẩm Gia sửng sốt một cái, cau mày nói: “Bây giờ làm gì có nghệ sĩ nào không đóng cảnh hôn? Đây là chuyện hiển nhiên, anh ta cũng là một người ở trong cái giới này, chắc hẳn phải hiểu mới đúng chứ.” Cảnh Tâm không nói gì, hai tay ôm má không biết đang nghĩ gì. Chu Nghi Ninh đi tới cửa, vừa vặn nghe thấy những lời này. Điện thoại của Thẩm Gia kêu lên, chị ấy ra ngoài nghe điện thoại. Chu Nghi Ninh tự nhiên thoải mái đi vào, vỗ vỗ bả vai cô, “anh họ mình không cho cậu đóng cảnh hôn?” Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn cô ấy, gật gật. Chu Nghi Ninh cười một cái, ngồi xuống bên cạnh cô, “thật ra mình cũng đoán được.” Cảnh Tâm nghĩ đến lúc quay cảnh cường bạo lần trước, Tần Sâm bùng nổ, bỗng nhiên cười một cái, trong đầu có hình ảnh chợt loé, biến thành thần sắc nghiêm túc đêm đó của anh, nụ cười chậm rãi nhạt đi, cô hỏi Chu Nghi Ninh: “Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?” Chu Nghi Ninh nói: “Giả thiết này không tồn tại, mình không có cách nào trả lời, mình chỉ có thể nói bộ phim <Quyết định sinh mệnh cả đời> này rất tốt, nếu mình thực sự thích, mình sẽ cố gắng tranh thủ.” Cảnh Tâm cúi đầu nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “không phải cậu rất thích quyển tiểu thuyết này sao? Sao cậu lại không tham ra thử vai?” Chu Nghi Ninh cười một cái: “Mình cao 1m66, kém nguyên tác đến 6cm, fan sách rất hay soi mói, hơn nữa mình là người mới, một tác phẩm cũng chưa có, kỹ thuật diễn thế nào? Đạo diễn từ bây giờ vẫn còn mắng mình đấy, mình tự biết mình thế nào.” Thẩm Gia nói chuyện điện thoại xong đi đến, nhìn Cảnh Tâm, “Chị có việc đi trước.” Cảnh Tâm gật đầu: “Được.” Thẩm Gia đi tới cửa, lại xoay người lại nhìn cô: “Cốt truyện rất tốt, cũng sẽ trở thành một bộ phim điện ảnh ăn khách, đây là một cơ hội tốt, em hãy giữ chặt cho chị.” Chị ấy đi rồi, Chu Nghi Ninh lấy kịch bản ra, “Đến đây, chúng ta diễn thử đi, buổi chiều phải quay cảnh này.” Cảnh Tâm tạm thời đem chuyện này ném ra sau đầu, cùng Chu Nghi Ninh tập kịch bản. Buổi tối, Cảnh Tâm ngồi trên giường lật đi lật lại quyển tiểu thuyết kia, cầm quyển tiểu thuyết khôngbiết đang nghĩ gì. Tần Sâm đi từ phòng tắm ra, cô rất nhanh bỏ quyển tiểu thuyết xuống, đổi thành kịch bản của <Thái Bình vương triều.” Tần Sâm nhìn lướt qua, không nói gì. Xoay người xuống lầu, lấy một chai rượu từ trong quầy ra, cầm di động từ ghế sô pha lên, đi ra ban công châm điếu thuốc, hút xong một điếu, anh gọi điện thoại cho trợ lý: “Lại đi tìm một thế thân cho Cảnh Tâm đi.” Trợ lý sửng sốt: “không phải có Bành Huệ sao?” Tần Sâm: “Tìm đi, mặt phải giống Cảnh Tâm một chút, nhan sắc sau trang diểm cũng không thành vấn đề, nhìn giống là được.” Trợ lý nói: “Vâng.” Cúp điện thoại, trợ lý ảo não vò tóc, loại chuyện tìm thế thân này, không được công khai tuyển dụng, lần trước tìm được hai người kia đã vô cùng tốn công sức, Bành Huệ là dáng người giống, mặt mũi không giống chỗ nào cả, còn một người trông khá giống Cảnh Tâm, nhưng sau đó không biết có chuyện gì, Tần Sâm đột nhiên bảo anh ta đuổi cô ta đi. Đúng là một chuyện khó mà. Có thể tìm cô gái kia về hay không? Tần Sâm quay về phòng ngủ, Cảnh Tâm vươn tay về phía anh. Lại làm nũng? Khoé miệng anh cong lên, đi qua. Đem người ôm lên đùi, Tần Sâm rũ mắt nhìn cô: “Ngày mai anh phải đi công tác, đi ba ngày, tối mai em về nhà mình, ừm?” Cảnh Tâm nghĩ một chút, gật đầu: “Được.” Tần Sâm xoa nhẹ đầu cô, ngồi dựa vào đầu giường, lười biếng duỗi chân, Cảnh Tâm an vị giữa hai chân anh. anh cầm quyển tiểu thuyết kia, nhét vào tay cô, “Đọc một ít cho anh nghe đi.” Cảnh Tâm mở to mắt nhìn anh, không phải anh đổi ý rồi chứ? cô cong môi cười: “Được!” Cảnh Tâm vừa lật được một tờ, sách đã bị người phía sau vươn tay lấy đi vứt lại trên bàn, một giây sau, đã bị anh xoay người đè xuống. cô nhìn anh: “không nghe nữa sao?” Tần Sâm chống hai tay nhìn cô, cười xấu xa nói: “Vẫn nên làm chút gì đó có ý nghĩa thì hơn.” cô ôm lấy cổ anh, hai chân vòng qua hông anh. Uh, anh phải đi ba ngày đó. cô cũng sẽ nhớ anh. … Buổi tối hôm sau, Cảnh Tâm về Phó gia, hôm nay là sinh nhật Cảnh Lam Chi, trong nhà tổ chức tiệc gia đình, khách mời đều là bạn bè hò hàng thân thiết, Trình Phi hôm nay cũng ở đây. Trình Phi mỉm cười đi về phía cô: “Tâm Tâm, chị chờ em rất lâu.” Cảnh Tâm cười cười: “Em vừa từ bên đoàn làm phim chạy về.” nói hết câu, liền vòng qua cô ta, đem quà đã chuẩn bị từ sớm đến trước mặt Cảnh Lam Chi, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, cái này, là Tần Sâm tặng mẹ.” Cảnh Lam Chi cao hứng nhận quà, tất cả mọi người đều nhìn hai người cười, có người hỏi: “Tâm Tâm, khi nào thì cháu mang người yêu về thế?” Cảnh Tâm nhìn mọi người, cười nói: “Hôm nay đông người, cháu sợ mọi người làm anh ấy quá chén, cho nên vẫn là để lần sau đi.” Cảnh Lam Chi cười trừng mắt liếc cô một cái, “Con bé này, nói nhăng quậy cái gì đấy.” Thím giúp việc ở cửa hô một tiếng: “Thiếu gia đã trở lại.” Mọi người nhìn về phía cửa, thân hình cao lớn của Phó Cảnh Sâm đi tới, Trình Phi đi lên nghênh đón. Tất cả lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Phó Cảnh Sâm cùng Trình Phi, hỏi bọn họ bao giờ thìkết hôn, Cảnh Tâm nhìn chằm chằm vào hai người kia, thế nào cũng thấy kỳ quái, càng chắc chắn với suy đoán của cô, anh trai cô và Trình Phi căn bản không ở chung một chỗ, người anh thích là Lục Tinh. Nhiều năm như vậy, chắc chắn anh rât không thoải mái, thật sự làm khó anh. Cảnh Tâm đi tới, ghé vào lỗ tai anh nói: “anh, em có một bản ghi âm, anh có muốn nghe không?” Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn cô, “Em nói gì?” Cảnh Tâm kéo anh sang một bên, đưa di động cho anh, trên màn hình là đoạn ghi âm ghi lại cuộc nóichuyện giữa cô và Lục Tinh, Phó Cảnh Sâm nhìn một cái, đưa mắt nhìn cô. Cảnh Tâm bĩu môi: “Em chỉ có thể giúp anh những thứ này thôi.” Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên cười cười, xoa nhẹ đầu cô, nhét di động lại tay cô, “Được rồi.” Cảnh Tâm cũng cười, hỏi anh: “anh, niềm vui của anh là Tinh Tinh đúng không?” Phó Cảnh Sâm không cười nữa, vỗ vỗ cái ót của cô, xoay người đi. Cảnh Tâm trừng mắt nhìn bóng lưng anh. Năm nay, đàn ông đều trở nên kín miệng như vậy sao? Cùng lúc đó, Tần Sâm nhận được điện thoại của trợ lý, trong điện thoại trợ lý kích động nói: “Tần tổng, tôi đã tìm được thế thân cho Cảnh tiểu thư, so với lần trước còn giống hơn, lần trước người kia giống bẩy phần, lần này phải giống đến tám phần.” Tần Sâm đứng ở bãi đỗ xe, cửa xe mở ra một nửa, cười cười: “Phải không?” Trợ lý kích động nói: “Vâng, tuy nhiên vẫn chưa đàm phán xong, là tôi gặp được trên đường.” anh ta cứ tuỳ tiện đi loanh quanh trên đường, đã tìm thấy một cô gái có bộ dáng tương tự Cảnh Tâm, mẹ nó vận khí tốt quá đi! Tần Sâm lãnh đạm nói: “Chờ cậu đàm phán xong thì gọi điện thoại lại cho tôi.” Trợ lý vội vàng nói: “Vâng ạ.” Trợ lý thấy cô gái kia đi nhanh vào trong hội sở, vội vàng theo vào, hội sở nhiều phòng như vậy, lập tức không thấy người đâu nữa. Trợ lý hối hận vì lúc nãy không theo sát, có chút gấp gáp đứng ngoài hành lang, anh ta cũng không thể mở từng phòng bao ra nhìn được. Chu Thân từ nhà vệ sinh đi ra, thấy trợ lý lập tức đi tới, “anh Sâm hôm nay đến đây?” Trợ lý thấy Chu Thân, mắt sáng lên: “Chu tiểu thiếu gia, cậu giúp tôi tìm người với.” Nghe xong lời nói của trợ lý, Chu Thân liền đem trợ lý vào một phòng bao, trong này mọi người đang tụ tập chơi rất sôi nổi, Tần Ninh Nhạc Minh nhìn trợ lý, Nhạc Minh nói: “Đây không phải trợ lý của anh Sâm sao? anh Sâm đến đây?” Tần Ninh nghi hoặc: “anh Sâm không phải đi công tác rồi sao? Sao cậu lại ở đây?” Trợ lý lại đem sự việc nói lại một lần, cuối cùng có chút u oán nói: “Công việc gần đây của tôi là tìm thế thân, Tần tổng đi công tác cũng không mang tôi theo.” Tần Ninh thở dài: “Bình hoa yêu tinh đúng là rất lợi hại.” Nhạc Minh nói: “anh Sâm vì Bình hoa yêu tinh kia, gần đây đúng là hao tổn không ít tâm sức nha.” Chu Thân hỏi trợ lý: “Chờ một chút, lúc trước cậu đã tìm hai thế thân rồi, một người khác sao lại chạy vậy?” Trợ lý cầm ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn, “Có một lần tôi thấy cô gái kia ở bãi đỗ xe, không biết nói với Tần tổng cái gì, Tần tổng lạnh mặt lên xe, ngày hôm sau Tần tổng liền bảo tôi sa thải cô gái kia.” Tần Ninh chậc chậc: “Tám phần là cô ta muốn câu dẫn anh Sâm.” Trợ lý gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy.” Chu Thân vỗ vỗ bả vai trợ lý, “đi, tôi với cậu đi tìm người đi.” Hội sở là do Chu gia mở, có Chu Thân ở đây, tìm người cũng dễ hơn. Mười mấy phút sau, tìm được người. Vài người vây quanh cô gái kia, phải nói, đúng là rất giống, bất quá không tinh tế được như bình hoa yêu tinh kia. cô gái kia nhìn bọn họ, cuối cùng nhìn về phía trợ lý: “Tôi còn tưởng gặp tên điên cuồng theo dõi, cho nên vội chạy vào hội sở tìm chị tôi, anh mới vừa nói để cho tôi làm thế thân?” Trợ lý gật đầu: “Đúng, cô suy nghĩ một chút.” Quản lý ca đi giày cao gót tới, hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?” Chu Thân chỉ cô gái kia: “Em gái cô?” Quản lý: “Em họ, vậy thì sao?” cô gái kia nói: “Bọn họ nói em lớn lên giống Cảnh Tâm, bảo em làm thế thân cho Cảnh Tâm.” Quản lý nói thẳng: “không được.” Chu Thân mất hứng: “Người ta cũng chưa nói không được, cô nói không tính.” Quản lý: “Tôi nói không được là không được, con bé đang ở với tôi, thuộc phạm vi trông coi của tôi.” Chu Thân: “…” Chu Thân mặc kệ, trực tiếp nhìn cô gái kia: “cô có đồng ý không?” cô gái kia nhìn chị họ của mình, nhỏ giọng nói: “thật ra... Cũng không phải không được.” Kết quả cuối cùng là, cô gái kia đồng ý, quản lý tiểu thư của cô ấy không đồng ý, đàm phán không có kết quả, trái lại làm Chu Thân vô cùng tức giận. Hai ngày sau, ba giờ chiều Tần Sâm về đến thành phố B, trợ lý báo cáo tình hình với anh, Tần Sâm nghe xong cũng không thấy quá bất ngờ, mở cửa xe ra lên xe, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, “Tiếp tục tìm.” Trợ lý chỉ có thể nói: “Được.” Tạp chí <Coco Mode> hôm nay sẽ phát hành, Cảnh Tâm chia sẻ bài viết trên trang chủ của tạp trí, Tiểu Thất đem tạp trí mua được cho co. Cảnh Tâm nhìn qua: “…” Ảnh bìa có chút nóng mắt, tay cô đang đặt trên ngực model nam. âm thầm cầu nguyện Tần Sâm không nhìn thấy quyển tạp chí này. “Oa oa oa! Bình hoa đẹp quá! Lập tức phải đi mua một quyển về cất giấu thôi! <nước miếng>” “Tôi muốn nói, sao người đàn ông này không phải Tần tổng, tôi muốn nhìn ảnh chụp chung của Tần tổng và bình hoa, video anh ấy đánh Kha sắc ma tôi vẫn còn lưu, mỗi ngày xem một lần, nhìn ra dáng người Tần tổng so với người mẫu nam này còn tốt hơn” “Cũng muốn nhìn ảnh của Tần Sâm cũng Binh hoa! Bất quá…Bình hoa sờ ngực model nam như vậy Tàn tổng thưc sự sẽ không để ý sao? ” “Nhìn những hình ảnh này, càng hy vọng Bình hoa đóng <Quyết định sinh mệnh cả đời>, @ Tần Sâm, cầu vai nữ chính!” “Ảnh của Tần Sâm rất ít, có thể tìm được một bức ảnh rõ sườn mặt cũng không dễ dàng, <doge> cho các người, tôi chụp không sai phải không! <Ảnh>” …. Cảnh Tâm mở bình luận ra. …Đừng nói, chụp rất tốt. Dáng người Tần Sâm không hề kém so với model nam, trên người có không ít cơ bắp, hơn nữa anh còn cao hơn người mẫu nam 2 cm, nhìn như vậy thật sự không hề có cảm giác giống nhau nha. cô lưu bức ảnh vào điện thoại. Tần Sâm trở lại công ty, thấy mấy cô gái đang túm tụm nhìn tạp chí, anh vốn chỉ nhìn qua, bỗng nhiên bước chân dừng lại, thẳng tắp nhìn sang. Mấy cô gái vội vàng gấp tạp chí lại, để xuống, “Tần tổng.” Tần Sâm hất cằm chỉ chỉ quyển tạp chí kia, nói với trợ lý: “một lúc nữa mang quyển tạp chí kia đến phòng tôi.” nói xong, xoay người đi vào văn phòng. “Ảnh bìa tạp chí thế này, các cô nói xem Tần tổng có ghen không?” “Có lẽ, hình như có chút khó chịu nha, bất quá bộ quần áo này của Cảnh Tâm rất đẹp, tôi lên mạng tra, đắt muốn chết, không mua nổi.” “Mua được cũng không mặc đẹp thế được. Trợ lý mượn tạp chí của mấy cô gái này, mang vào văn phòng. Tần Sâm lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhận tạp trí mà trợ lý đưa tới, nhìn chằm chằm mấy giây vào trang bìa. Điện thoại di động để trên bàn kêu, anh nhìn một cái, “Uhm?” Uhm? Cảnh Tâm nở nụ cười: “anh đã về công ty sao? Cảnh hôm nay của em đã quay xong, một lúc nữa em đến đón anh tan tầm được không?” Tần Sâm thả tạp chí lại trên bàn, lười biếng liếc mắt: “Được.” Cảnh Tâm nghĩ: “Em đi thay quần áo, anh chờ em.” Cảnh Tâm thay quần áo xong, Tiểu Thất đưa cô đến dược sảnh Hoa Thần, sau khi lên lầu cô trực tiếp điđến văn phòng anh, trợ lý thấy cô vội vàng nghênh đón: “Cảnh tiểu thư, Tần tổng đang trong phòng làm việc.” Cảnh Tâm cười: “Được, tôi tự mình đi tìm anh ấy là được.” cô gõ tượng trưng ba cái lên cửa, sau đó liền đẩy cửa vào. Tần Sâm ngẩng đầu lên nhìn cô, nhàn nhã ngả người về sau, “Đến đây?” Cảnh Tâm cao hứng gật đầu: “Vâng.” cô đi đến, vòng qua sô pha, liếc một cái liền nhìn thấy quyển tạp chí trên bàn, ảnh bìa rất nóng mắt. Bước chân của cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Sâm. Tần Sâm tự tiếu phi tiếu nhìn cô, “Lại đây.” Tiểu phiên ngoại Cảnh Tâm sau khi kết hôn, liền đem công việc giảm bớt một chút, những lịch trình không cần thiết đều cắt bỏ, chuyên tâm đóng phim. Thời điểm vô cùng bận rộn lại còn phải ứng phó Tần Sâm, thật sự là… không tàn cũng phế. trên chương trình tuyên truyền phim mới, sau khi Cảnh Tâm chơi trò chơi bị thua, hình phạt là phải gọi điện thoại và nói theo yêu cầu của MC, yêu cầu chính là hỏi đối phương nếu người nhà cô bị bệnh, đối phương có nguyện ý cho người nhà cô một quả thận hay không. MC nói để máy tình tuỳ tiện chọn một người. Cái tuỳ này cũng thật trùng hợp đi, vừa vặn chọn đúng dãy số của Tần Sâm. Cảnh Tâm yên lặng trừng mắt, tổ tiết mục tuyệt đối là cố ý, giọng nói quen thuộc của Tần Sâm truyền đến: “Hửm?” Mọi người lặng đi một chút, mấy nữ đồng nghiệp cảm giác như bị trêu ghẹo. Mọi người nhìn về phía Cảnh Tâm, cho nên bình thường cô ấy và Tần tổng gọi điện, nói chuyện đều bắt đầu như vậy à? Cảnh Tâm ho khan một cái: “anh đang làm gì vậy?” Tần Sâm biết tối nay cô tham ra một chương trình, khoé miệng cong lên: “đang xem phim.” Cảnh Tâm a một tiếng, dưới sự chỉ bảo của MC, nói chuyện mấy câu với anh, sau đó mới hỏi: “Chuyện này, nếu người nhà em bị bệnh, cần một quả thận, nếu nói anh phù hợp, anh nguyện ý quyên một quả thận không?” Thận, vô cùng quan trọng với đàn ông. Tần Sâm vừa nghe liền biết đây là tiết mục gọi điện thoại ở chương trình, tiếng của anh vang lên: “ừ, một quả thận cũng có thể thoả mãn em.” Cảnh Tâm: “…!!!!” Mọi người: Chúng ta vưa nghe cái gì vậy???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]