Editor: Lê Thị Ngọc Huyền Tần Sâm xuống lầu, Cảnh Tâm vẫn đang đứng trước tủ lạnh ngẩn người, anh đi qua xoa nhẹ tóc cô: “Sao vậy?” Cảnh Tâm nghiêng đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Trong tủ lạnh chỉ có hai trái cà chua, một bắp cải trắng, vài quả trứng gà, còn có sủi cảo đông lạnh và mì sợi, a đúng rồi… Còn có thịt ức gà khô của Bố Duệ, e đã quên nhờ dì giúp việc đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi.” Tần Sâm cười cười, đóng cửa tủ lạnh lại, “Nếu vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Bây giờ đi mua thức ăn cũng đã muộn, chỉ có thể như vậy. Cảnh Tâm kéo tay anh, “Vậy lần sau em sẽ nấu cơm cho anh.” Lần trước Tần Sân chỉ thuận miệng nói, không nghĩ cô nhớ rõ như vậy, anh cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, khoé miệng cong lên: “Được.” Cảnh Tâm buông tay anh ra, vui vẻ cười, “Em đi thay quần áo đây!” cô xoay người chạy lên lầu. Tần Sâm lười biếng ngồi dựa vào ghế sô pha đợi nửa tiếng, Cảnh Tâm thay một bộ váy dài từ trên lầu đixuống, tóc dài xoã ra sau lưng, rất đẹp. Cảnh Tâm xoay người xoa đầu Bố Duệ, đi đến trước mặt Tần Sâm: “đi thôi.” Tần Sâm đứng lên, khoé miệng cong lên: “Ừ.” Nhà hàng Feast, vẫn vị trí lần trước. Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xám xịt, hôm nay thời tiết cũng không tốt lắm, không có ánh trăng cũng không có sao, cúi đầu nhìn cảnh đêm ủ rũ, cô quay đầu nhìn Tần Sâm: “Lát nữa chúng ta điđến rạp chiếu phim đi, có một bộ phim em muốn xem.” Tần Sâm rót một ly rượu vang, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Em muốn xem thì chúng ta đi thôi.” anh cầm ly rượu quơ quơ, cười xấu xa với cô, “Còn muốn uống rượu không?” Cảnh Tâm: “…không uống.” anh cười có chút tiếc nuối: “thật sự không uống? Em uống say so với bình thường nhiệt tình hơn rất nhiều.” Cảnh Tâm: “…” cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tần Sâm nhìn hai má đỏ ửng của cô, liếm mép cười hì hì một cái. Cơm nước xong hai người chuẩn bị đi xem phim, hôm nay đi ra ngoài Cảnh Tâm không mang đồ nguỵ trang theo, như thế này mà đến rạp chiếu phim nhất định sẽ bị nhận ra, Tần Sâm lười biếng cười: “Vậy có đi nữa hay không?” Cảnh Tâm cắn môi, “Thôi vậy, hay là chúng ta về nhà học lời thoại đi.” Tần Sâm nhíu mày: “Xác định?” cô trịnh trọng gật đầu: “Vâng.” Khoé miệng anh cong lên, ôm vai cô cùng nhau về nhà. trên đường về đi qua hiệu thuốc, Cảnh Tâm kéo tay áo anh một cái, Tần Sâm giảm tốc độ xe lại, “Sao?” Sắc mặt cô có chút đỏ: “anh đi mua cho em cái thuốc kia đi…” Tần Sâm ngẩn ra một chút, rất nhanh hiểu ra cô bảo mua thuốc gì, anh nhíu mày: “không cần, thuốc kia hại sức khoẻ, mấy ngày này là kỳ an toàn của em.” cô nhỏ giọng nói: “Chẳng may có…” Kỳ an toàn không phải hoàn toàn an toàn, bình thường anh đều dùng biện pháp, tối hôm qua… Ở trênxe không có chuẩn bị… Lúc ấy tình huống kia dừng không được. Tần Sâm đưu tay xoa đầu cô, “Nếu thật sự không may, thì sinh thôi.” Cảnh Tâm quay đầu mãnh liệt nhìn anh. Tần Sâm quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt ôn nhu kiên định. Bốn ngày sau, cái chẳng may kia không xuất hiện, Cảnh Tâm nhẹ nhàng thở ra, cô vẫn rất trẻ, quả thậtkhông muốn sinh con sớm như vậy, huống chi cô còn chưa diễn nhân vật chính đâu! Cảnh Tâm hừ một tiếng, cầm lấy kịch bản trên bàn trà xoay người lên lầu. Tháng 9, Cảnh Tâm càng ngày càng bận rộn, ngoài quay phim ra còn có rất nhiều thông báo, có lẽ vì quan hệ yêu đương với Tần Sâm, những tài nguyên trước kia dần dần trở lại, tạp chí thời trang, các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng mời cô chụp ảnh, cô lập tức trở thành một người bận rộn. Phim <Giải thoát> cũng đang trong giai đoạn tuyên truyền, cô mặc dù chỉ là nữ phụ số bốn, nhưng đoàn làm phim hy vọng cô sẽ tham gia tuyên truyền phim, bởi vì lịch trình của Quý Đông Dương rất eo hẹp, hơn nữa anh ấy cũng rất ít khi tham ra các show, căn bản là có thể không đi thì sẽ không tham gia những chương trình thế này, trừ bỏ một số trường hợp quan trọng, Quý Đông Dương sẽ không tham gia tuyên truyền phim. Dù sao các fan cũng đã quen, anh tham gia hay không tham gia thì họ vẫn sẽ đến rạp chiếu phim ủng hộ. Tham gia chương trình tuyên truyền phim, ngoại từ nữ chính còn có nam hai nam ba, ngoài ra còn có thêm Cảnh Tâm. Lục Tuyết Tâm gần đây cũng nhận phim điện ảnh mới, vẫn là vai nữ chính, cô ta nhìn Cảnh Tâm: “Nghe nói cô muốn làm khách mời của <Nhớ mãi không quên>, lâu như vậy, vẫn chưa nhận được vai nữ chính sao?” Cảnh Tâm nhìn cô ta một cái, trực tiếp xem nhẹ vấn đề phía sau của cô ta, nói: “Làm sao cô biết chuyện tôi sẽ nhận vai khách mời?” Lục Tuyết Tâm hừ một tiếng, gần đây cùng Cảnh Tâm trên một sân khấu, người dẫn chương trình cùng ký giả truyền thông đều đặt trọng tâm trên người Cảnh Tâm, vô cùng lộ liễu, cô ta có chút bất mãn nói: “Đợi lát nữa lên sân khấu phiền cô thu liễm một chút, chúng ta tới đây để tuyên truyền phim, tôi mới là nữ chính, người không biết còn tưởng cô là nữ chính đấy!” Cảnh Tâm sửng sốt một chút, dưới sân khấu có ký giả cùng fan, bọn họ muốn hỏi cô vấn đề gì khôngphải cô có thể điều khiển được, không có can hệ gì đến phim điện ảnh cô đều vòng vo cho qua, trong chương trình, tổ biên tập cũng cắt nối, chuyện này cô cũng không có biện pháp gì đi? cô cười cười: “Yên tâm đi, cô mới là nữ chính.” Chương trình bắt đầu ghi hình, Cảnh Tâm cố hết sức nói ít, MC hỏi vấn đề gì cô cũng sẽ ném về cho Lục Tuyêt Tâm trả lời. Ghi hình kết thúc, Lục Tuyết Tâm cười với cô. Thẩm Gia vừa vặn đi đến, thoáng quay đầu nhìn bóng dáng đã đi xa của Lục Tuyết Tâm, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi Lục Tuyết Tâm cười với em?” Cảnh Tâm gật đầu: “Vâng, em cùng Lục Tuyết Tâm đã hợp tác chung mấy bộ phim, cuối cùng bây giờ cũng hiểu được tính tình của cô ta, chỉ cần người khác nhường cho cô ta lên hình nhiều hơn, cô ta sẽtrưng một bộ mặt ôn hoà ra với người đó.” Thẩm Gia cười nhạo: “Đúng là tính tình đại tiểu thư.” Cảnh Tâm cười cười, “Dù sao cũng không cần chị hầu hạ.” Thẩm Gia cười cười, liếc cô mấy lần: “Chuyện này đúng thật là, chị cũng không dễ nói chuyện như Trần Trà, nếu mỗi ngày em đều dở cái tính đó ra với chị, chị chắc chắn mỗi phút đều muốn đánh người.” “Em cũng không có tinh thần mà mỗi ngày giở trò cáu kỉnh, sẽ già nhanh hơn.” Cảnh Tâm ngồi vào trong xe, mệt đến nỗi vừa tựa lưng vào ghế đã muốn nhắm mắt ngủ luôn, Thẩm Gia ngồi vào ghế lái, lái xe ra ngoài: “đi nhà em hay nhà Tần Sâm?” Cảnh Tâm nhắm mắt lại: “anh ấy không có nhà, chị đưa em về nhà em đi, gần đây hơn.” Thẩm Gia cười cười, “Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật em, công ty muốn tổ chức sinh nhật cho em.” Cảnh Tâm mở mắt ra: “Thôi bỏ đi, em rất ít đến công ty, cũng không quen thân với ai cả.” “Chị cũng nghĩ như vậy, em đã không muốn, mai chị sẽ đến nói.” Thẩm Gia cười cười: “Sinh nhật thôi, em chỉ cần cùng Tần Sâm trải qua là được rồi.” Cảnh Tâm cười cười, không nói gì. anh chưa có hỏi qua sinh nhật cô là ngày nào, nhưng có thông tin của cô trên Baidu, anh nên biết chứ? đã khá lâu Cảnh Tâm không về nhà, thỉnh thoảng về cũng chỉ lấy một ít đồ, bây giờ tủ quần áo tủ giầy của cô đều trống một nửa, mỗi lần chuyển một ít, bây giờ bên Tần Sâm khắp nơi đều là đồ của cô. Ai, biết thế cô về bên chỗ Tần Sâm, ở đó còn có Bố Duệ. cô làm tổ trên ghế sô pha gọi điện cho Tần Sâm, Tần Sâm vừa trở về khách sạn, nhàn nhã gác chân tựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng hỏi: “Ghi hình chương trình xong rồi sao?” Cảnh Tâm ngáp một cái: “Vâng… Vừa về nhà, anh đang làm gì thế?” Tần Sâm nghe được giọng của cô, khoé miệng cong lên: “Mệt lắm sao?” Cảnh Tâm híp mắt, dạ, nước mắt đã chảy ra, thật sự rất buồn ngủ, bất quá cô có một chuyện muốn hỏi: “Bao giờ thì anh về?” anh thúc giục: “Mấy ngày nữa, em mau đi ngủ đi.” cô cố gắng phấn chấn tinh thần: “Cụ thể là ngày nào thế? Ngày 22 sẽ về sao?” Tần Sâm rút một điếu thuốc ra, lấy bật lửa ra châm, thanh âm càng thêm lười biếng, “sẽ về.” Cảnh Tâm cười cười, yên tâm, “Được rồi, em đi ngủ đây.” Cúp điện thoại, Tần Sâm nhìn di động một cái, khoé miệng cong lên, ngày 22 là sinh nhật cô, cô bé kia nghĩ anh không biết, cố ý nhắc nhở anh sao? …. Bên đoàn làm phim <Thái bình vương triều> tạm thời không có cảnh diễn của Cảnh Tâm, Cảnh Tâm vừa vặn đem thời gian trống này sắp xếp đến đoàn làm phim <Nhớ mãi không quên>, cảnh diễn của côkhông nhiều lắm, mỗi ngày quay mấy tiếng, hơn mười ngày có thể quay xong. Quay đến ngày thứ năm, bên kia Chu Nghi Ninh không phải quay phim, liền tới đây thăm quan. Cảnh Tâm quay quần áo xong đi về phía cô ấy, “Sao cô lại tới đây?” Chu Nghi Ninh cười cười: “Tôi đến đây mời cô ăn cơm, đợi lát nữa thì ngồi xe của tôi đi.” Cảnh Tâm cũng cười, bảo Tiểu Thất đi về trước. Sau khi hai người lên xe, Chu Nghi Ninh đưa cho cô một cái gói quà tinh xảo: “Quà sinh nhật, đưa côtrước, ngày mai chắc sẽ không gặp cô được.” Cảnh Tâm mở túi quà ra nhìn, cô ấy đã mua đủ tất cả các màu son của hãng C cho cô, cô quơ quơ cái gói: “Cảm ơn, bất quá sao cô biết ngày mai sẽ không gặp được tôi?” Chu Nghi Ninh liếc cô một cái: “Ngày mai cô không trải qua cùng anh họ của tôi sao?” Cảnh Thâm mím môi: “nói không chừng là như vậy.” Tối hôm qua ba mẹ gọi điện thoại cho cô, bảo cô tối mai về, bọn họ tổ chức sinh nhật cho cô. Chu Nghi Ninh nghĩ một lúc, hỏi: “Ba mẹ cô bảo cô về nhà sao?” Cảnh Tâm gật đầu. Chu Nghi Ninh lại nói: “Cái này có gì khó dâu, cô mang anh họ tôi về, sau đó mấy ngày nữa cô lại theo anh ấy về nhà, mợ tôi nhắc đến cô đó.” Cảnh Tâm sửng sốt: “Nhắc gì tới tôi vậy?” “Còn có thể là chuyện gì nữa đây, chỉ muốn biết khi nào cô qua bên đó chơi mạt chược.” “…” cô nói gì mới tốt đây? Cảnh Tâm chuyển đề tài: “Gần đây cô quay phim không có vấn đề gì chứ?” Chu Nghi Ninh bĩu môi: “Tàm tạm.” Cảnh Tâm nháy mắt: “thật? Sao tôi lại nghe nói hôm qua Từ đạo diễn lại nổi đoá?” Chu Nghi Ninh: “… cô cũng không ở đoàn làm phim, chuyện này sao cô lại biết?” Cảnh Tâm quơ quơ di động: “Thợ trang điểm nói cho tôi biết.” “….” Cảnh Tâm nhìn cô ấy, “Gần đây anh Đông có cùng cô khớp kịch bản không?” Chu Nghi Ninh cắn môi: “Có vài lần.” Cảnh Tâm cười: “Vậy là tốt rồi, có anh ấy cùng khớp kịch bản, so với việc đi huấn luyện thì tốt hơn nhiều.” trên mặt Chu Nghi Ninh có chút không nén được giận: “… Sao cô lại biết tôi đi tìm người huấn luyện?” Cảnh Tâm: “Tần Sâm nói với tôi.” “…” Nửa ngày sau, Chu Nghi Ninh thẹn quá thành giận, “Bữa cơm này tôi không mời!” Cảnh Tâm a một tiếng, quay đầu cười: “Tôi mời cô vậy.” Càng ở chung càng hiểu, Chu Nghi Ninh tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, cô ấy rất háo thắng, lòng tự trọng cũng cao, có một cỗ ngạo khí. Lúc trả tiền, Chu Nghi Ninh ngăn cản Cảnh Tâm đưa thẻ, lấy trong túi xách ra một xấp tiền mặt, đưa cho nhân viên thu ngân. Nhân viên thu ngân nhìn thấy trong túi đầy ắp tiền mặt, ánh mắt không đổi. Sau khi ra cửa, Cảnh Tâm lại nhịn không được nói với cô ấy: “Mỗi ngày cô đều đeo trên lưng nhiều tiền mặt như vậy có thấy mệt không? Chẳng may bị tên cướp nào theo dõi thì làm sao bây giờ?” Chu Nghi Ninh không thèm để ý cười cười: “Yên tâm đi, tên cướp bình thường cướp không nổi của tôi.” Thấy cô không tin, Chu Nghi Ninh lại được dịp đắc ý cười cười: “thật ra lúc trước có một người đàn ông muốn cướp túi của tôi, bị tôi đánh gần chết đưa đến đồn công an.” Cảnh Tâm kinh sợ: “Thuật phòng thân của cô lợi hại như vậy sao?” Chu Nghi Ninh đắc ý: “Ai nói với cô tôi chỉ học thuật phòng thân? cô có tin Bành Huệ cũng không đánh lại được tôi không?” Cảnh Tâm lại nhìn cô ấy, gật đầu: “Tin.” … Cảnh Tâm trở lại biệt thự của Tần Sâm, Bố Duệ chạy ra đón cô, cô xoay người sờ sờ đầu nó, một người một chó đi vào nhà. cô quẹt thẻ mở cửa, Bố Duệ đột nhiên xoay người chạy. Tâm khẽ động, cô đi theo, đứng ở bên cạnh cổng lớn. một lát sau, trong sân có một luồng ánh sáng chiếu vào, một chiếc ô tô màu đen tiến vào. Tần Sâm một tay cầm tay lái, cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn lướt qua, cô bé kia đang đứng ở bên kia, khoé miệng anh cong lên, trực tiếp đậu xe trong sân, mở cửa xuống xe. Cảnh Tâm nhếch môi cười, cùng Bố Duệ chạy tới, bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt hông của anh, “không phải anh bảo ngày mai mới về hay sao?” Khoé miệng Tần Sâm cong lên, có chút khoe khoang: “Nhớ anh sao?” Cảnh Tâm không nói gì, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, cười cười, nhón chân hôn lên môi anh mộtcái. anh dễ như trở bàn tay giữ chặt đầu cô, đảo khách thành chủ, hai người dựa vào thân xe hôn nhau mộtlúc lâu, anh hất hất cằm chỉ về phía sau xe, ở bên tai cô xấu xa nói câu: “Muốn thử lại lần nữa hay không?” Cảnh Tâm nháy mắt đã hiểu, đỏ mặt đẩy anh ra, chạy đi. Tật xấu của đàn ông ở phương diện này chính là một khi đã bị khơi mào thì không còn biết cái gì là giới hạn cuối cùng nữa. Tần Sâm liếm mép một cái, khoé miệng cong lên đi theo. Cảnh Tâm đã ôm quần áo đi vào trong phòng tắm, Tần Sâm cũng đi vào một phòng tắm khác, đàn ông tắm rửa nhanh, anh lấy một chai rượu vang đỏ từ trong quầy rượu ra, lười biếng dựa vào ghế sô pha chậm rãi nhấm nháp hai ly rượu. Chờ thêm một lúc, Cảnh Tâm đi từ trong phòng tắm ra, anh mặc áo choàng tắm màu trắng, vạt áo trước ngực mở ra, lộ ra đường cong cơ bắp hoàn mĩ, hai chân thon daì nhàn nhã gác trên sô pha, cả người trông vô cùng lười nhác, cô nhìn ly rượu vang trước mặt anh, nói cho anh biết: “Đúng rồi, hai ngày trước Chu Thân lại tặng mấy chai rượu, em để vào trong quầy rượu cho anh rồi đấy.” Chu Thân tự mình đưa tới, còn giúp cô đem để vào trong quầy rượu rồi mới đi, trước khi đi lại trịnh trọng đề cử hai bình rượu sứ màu trắng kia. Cảnh Tâm đi đến trước quầy rượu, thấy hai cái bình sứ trắng kia, không chút do dự lấy ra, ôm chai rượu xoay người nhìn anh: “anh có muốn thử một chút hay không?” Chu Thân nói mệt mỏi, làm việc vất vả, mệt nhọc có thể uống, mấy ngày nay anh đi công tác bên ngoài, lại vừa xuống máy bay, chắc là rất mệt? Tần Sâm nhìn chai rượu kia một cái, lên tiếng hỏi: “Rượu trắng?” anh không thích uống rượu trắng. “không biết, ngửi rất thơm.” Đúng là cách bình mà còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng. Cảnh Tâm tìm được đồ mở chai, thử mở ra, thử vài lần đều không mở được, cô ôm chai rượu đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh, “anh mở đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]