Trước khi đi vào đại sảnh tiệc lộng lẫy, chàng phục vụ đã dừng bước tại đây, Thi Nhiêu rất hối hận vì đã không mang theo danh thiếp của Thẩm Đại, dựa vào ánh mắt nhìn biết bao nhiêu gương mặt thì cô bảo đảm gương mặt xuất sắc này là tự nhiên.
Vào đến sảnh tiệc có không ít người nhận ra cô, ai cũng sôi nổi bàn luận, còn đang đoán xem cô là bạn nữ của nhân vật nào thì thấy Thi Nhiêu bước đến trước mặt thiên kim của Tạ gia, còn bắt chuyện vô cùng tự nhiên, nhìn qua có vẻ rất thân thiết.
"Chị tàn nhẫn thật đấy, cho em hẳn 4 giờ để chuẩn bị!"
Nhìn em gái muốn nhào lên cắn người, Tạ Dư vô cùng bình tĩnh cười : "Theo ý tứ của cô là chị không cần thông báo luôn đúng chứ?"
Thi Nhiêu hừ một tiếng rồi quét mắt quanh một vòng, chẳng phát hiện ra ai khả nghi cả.
"Chị điều tra ra rồi sao?"
"Không điều tra ra thì chị gọi cô làm gì?"
"....."
Trên mặt Thi Nhiêu cứng lại, nghĩ thầm : Chị không tranh cãi như vậy thì sẽ đau răng sao?
"Là ai thế?"
"Cô cũng biết đấy. Cái 'bao cỏ' của Tống gia, chính là người năm đó thiếu chút bị chị đâm xe chết."
"????"
Nhớ ra cái 'bao cỏ' kia là ai thì Thi Nhiêu điên cuồng nháy mắt, suy nghĩ có liên quan gì đến cô đâu.
"Vậy thì em bị chị liên lụy rồi."
"Cái logic này của cô ở đâu ra? Sao lại liên quan tới chị chứ?"
"Sao không liên quan đến chị? Em cùng anh ta là hai đường thẳng song song, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-giam-nho/983707/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.