Chương trước
Chương sau
Binh lính bắt đầu lấy nước dập lửa, tì tướng giơ tay lên, hai binh lính cao to lực lưỡng đi tới duỗi tay túm vào vai Thôi Tiến Chi. Mũi tên đã đâm xuyên qua đầu gối của Thôi Tiến Chi, máu tươi ào ạt chảy, lúc y đứng lên, nhịn không được lảo đảo một chút, nhưng binh lính phía sau không chút nể tình, bẻ quặt tay y ra phía sau, không cho động đậy.

Lý Thuật không đành lòng nhìn y, nghiêng đầu, nhìn thấy trên xe ngựa, lão Thôi quốc công rớm nước mắt nhìn con trai, Lý Thuật khẽ phất tay với Hồng Loa, ý bảo Hồng Loa hạ mành xuống —— cảnh tượng như vậy, đối một người cha không khỏi quá tàn nhẫn.

Xe ngựa quay đầu, chở Thôi quốc công rời khỏi con hẻm. Mắt Thôi Tiến Chi vẫn dõi theo xe ngựa, cho đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của y chỉ có căm hận.

"Lý Thuật, ngươi vừa lòng chưa?"

Lý Thuật bị hận ý của y dọa cho lùi hai bước.

Nỗi hận này tuyệt đối không phải chỉ vì hôm nay nàng phóng hỏa Quốc công phủ, hận ý của y phải lắng đọng qua nhiều năm, nặng nề đè xuống vai nàng, khiến nàng không có cách nào thừa nhận.

Thôi Tiến nghẹn ngào:

" Thôi gia của ta từng bước một bị hủy trên tay ngươi, rốt cuộc ta đã gây ra thâm thù đại hận gì với ngươi chứ!"

Lý Thuật ngẩn ra: "Gì?"

Sao y lại nói nàng "từng bước một huỷ hoại Thôi gia"?

Thôi Tiến Chi cười lạnh:

"Ngươi giả bộ vô tội cái gì? Năm năm trước, hai vị huynh trưởng của ta phải chết trận ở Nam Cương, sau lưng không phải do ngươi hiến chủ ý cho Hoàng Thượng à. Mà nay ngươi lại hủy hoại hy vọng chấn hưng gia tộc của ta."

Thấy Lý Thuật sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở to, vẫn ra vẻ chưa hiểu, Thôi Tiến Chi lạnh lùng phun ra tám chữ:

"Kim bôi đồng ẩm, bạch nhận bất nhiêu." (1)

"Sao hả, những lời này không phải ngươi nói?"

(1) 金杯同飲,白刃不饒: Chén vàng có thể cùng nhau uống, (nếu ngươi không an phận) đừng trách đao kiếm không nương tình

Tám chữ này đập vào tâm trí Lý Thuật, nhất thời khiến nàng ngơ ngẩn, không phản ứng kịp, Thôi Tiến Chi cũng đã bị binh lính mạnh mẽ giải đi, nhưng y vẫn quay đầu nhìn Lý Thuật, ánh mắt sắc lạnh như đao, hận không thể xuyên thủng nàng.

*

Thời gian trôi nhanh như dòng nước, ngắn ngủn một tháng, triều đình thay đổi bất ngờ.

Thôi Tiến Chi bức vua thoái vị, liên luỵ Đông Cung, chân tướng nạn dân phản loạn ở Lạc phủ cũng đã được Thiên Ngưu Vệ tra ra. Chính Nguyên Đế nằm liệt trên giường, tức giận đến mức muốn đập hỏng long sàng, Thái Tử bị phế, giam cầm cả đời, người thuộc Đông Cung đều đang chờ xử trí, càng không nói đến những quan viên có quan hệ mật thiết với Thái tử trên triều.

Đông Cung sụp đổ, mà người có công lật tẩy Đông Cung là Thất hoàng tử và Thẩm Hiếu địa vị tất nhiên như thuyền theo nước lên, đặc biệt cơ thể Chính Nguyên Đế ngày càng kém, không biết khi nào buông tay nhân gian, mà Đông Cung bị phế, trữ quân chưa định, người tiếp nhận vị trí này không là Thất hoàng tử, còn có thể là ai?

Sau khi chuyện Lạc phủ được điều tra rõ, Thẩm Hiếu được trả tự do, nhưng chàng phải phối hợp với Thiên Ngưu vệ để điều tra những chuyện liên quan, còn cùng Thiên Ngưu Vệ đi Lạc phủ mấy bận, để ổn định tình hình địa phương và trấn an bá tánh.

Lúc trước còn hẹn với Lý Thuật cùng nhau đón giao thừa, kết quả lại phải thất hứa, hai người chia cách hai nơi, đến tận cuối tháng giêng, không khí tết cũng không còn thì chàng mới về được.

Chuyện đầu tiên chàng làm là đi tìm Lý Thuật, kết quả tới phủ của nàng, người gác cổng lại nói công chúa hôm nay đi vắng.

*

Nơi giam giữ tông thất và quan viên của Hình Bộ tất nhiên được tách khỏi nơi giam giữ dân thường, nơi này ít người, điều kiện sống cũng khá hơn chút.

Chẳng qua Thôi Tiến Chi không quan tâm điều này, y chưa từng ngồi nhà lao, làm sao biết thế nào mà so sánh.

Ánh sáng âm trầm rọi qua lỗ thông gió chiếu vào nhà lao, Thôi Tiến Chi chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, cách sự kiện bức vua thoái vị đã gần một tháng, tiết trời đã vào xuân, nhưng không khí vẫn còn lạnh. Cai ngục vứt áo bông vào, nhưng Thôi Tiến Chi không mặc. Y giống như không thấy được cái lạnh của thời tiết, cả ngày ngồi dựa vào tường, né tránh ánh nắng hiếm hoi chiếu vào ngục, tự mình đắm chìm trong bóng tối.

Đột nhiên, Thôi Tiến Chi nghe được một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó có người cất giọng cung kính: "Công chúa, bên này, mời."

Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh Lý Thuật xuất hiện trước cửa ngục

Lý Thuật nheo mắt, trong chốc lát chưa quen với bóng tối tù mù ở đây, khi nàng miễn cưỡng phân biệt được vật thể, thì tai nghe một giọng nói lạnh nhạt:

"Thân mang tội, sao dám phiền Bình Dương công chúa kim tôn ngọc quý đến đây?"

Giọng y rất trầm, cả người giấu trong góc tối, thanh âm như tiếng quỷ, phiêu đãng trong không khí.

Lý Thuật nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, miễn cưỡng nhìn ra Thôi Tiến Chi trong một mớ tối ôm mù mờ.

Dù không nhìn rõ, nhưng Lý Thuật vẫn có thể nhận ra được —— Thôi Tiến Chi hiện tại rất gầy, cai ngục nói y cơ hồ bỏ ăn bỏ uống từ sau khi bị giam, cũng không nói lời nào, cả ngày chỉ trầm mặc ngồi bó gối một chỗ như một pho tượng.

Tháng giêng không nên xử tội, người ta sợ ăn tết gặp xui, Thôi Tiến Chi hiện tại đang đợi qua tháng giêng, y tự biết mình khó thoát, cũng hoàn toàn không muốn chủ động nhận tội, hay cầu xin giảm nhẹ khoan hồng, y cũng không phối hợp điều tra, Lý Thuật biết, Thôi Tiến Chi đang chờ đợi cái chết.

Sau khi Thôi Tiến Chi mở miệng trào phúng nàng, Lý Thuật lại không đáp, nàng im lặng nhìn Thôi Tiến Chi, y cũng im lặng đáp trả, như đang giằng co, lại như đang yên tĩnh nhớ lại quá khứ.

Thật lâu sau, Lý Thuật mới mở miệng: "Thôi Tiến Chi, ngươi đi đến bước đường này, có từng hối hận không?"

Thôi Tiến Chi như nghe được chuyện khôi hài nhất trên đời:

"Hối hận? Lý Thuật, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Kim bôi đồng ẩm, bạch nhận bất nhiêu, những lời này ngươi quên rồi à?"

Thôi Tiến Chi bỗng nhích người khỏi bóng tối, lao ra ngoài, hai tay bám chặt thanh chắn, gần như dán vào mặt Lý Thuật.



Y đối diện nàng, trong mắt tràn ngập oán hận.

"Ngươi nhớ ra chưa? Hay đã quên rồi?"

Lý Thuật bị Thôi Tiến Chi làm cho hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, Thôi Tiến Chi vươn tay ra túm chặt tay nàng, như người chết đuối, nắm lấy bằng toàn bộ sức bình sinh.

"Nếu ngươi quên, ta không ngại giúp ngươi nhớ."

"Ta không quên!"

Lý Thuật bị y giữ tay, cũng nhìn lại y bằng ánh mắt sắc lạnh, nàng bị túm chặt rất đau, nhưng không thể vùng vẫy, vậy dứt khoát từ bỏ đi.

Nàng nhìn Thôi Tiến Chi, chậm chạp nhắc lại:

"Năm năm trước, Thái Tử muốn gả An Lạc cho ngươi, ta không hài lòng, cho nên ta nghĩ cách phá hôn sự đó, bản thân sẽ thay thế nàng ta gả cho ngươi. Bởi vì chuyện này, Thanh La ngày đêm sợ hãi, giả chết tránh họa."

"Từ chuyện đó trở đi, ngươi cảm thấy ta làm việc không từ thủ đoạn, bắt đầu ghét ta."

Sự xa cách giữa hai người không phải là ngày một ngày hai, có quá nhiều vấn đề trộn lẫn trong đó.

"Sau khi chúng ta đính thân, ngay trước khi thành hôn, có một ngày nọ ta đi ngang qua Ngự Hoa Viên, vừa vặn gặp được phụ hoàng đang đọc sách. Phụ hoàng đọc sử liệu, đúng đến đoạn cố sự ' qua cầu rút ván ', tiện hỏi ta nghĩ sao về mối quan hệ công thần và hoàng đế đó."

"Ta hùa theo ý phụ hoàng, nói tám chữ, ' kim bôi đồng ẩm, bạch nhận bất nhiêu. '"

Vinh hoa phú quý tự nhiên có thể cùng chung, nhưng một khi quyền lực của thần tử uy hiếp tới hoàng quyền, thì phải diệt trừ. Các triều đại trước đều như vậy, Lý Thuật tóm gọn những cố sự trong sách sử thành tám chữ ấy.

Thôi Tiến Chi nghe đến đó nghiến răng nghiến lợi:

"Chính vì ngươi nói những lời này, Hoàng đế mới hạ quyết tâm. Trong trận chiến với Nam Cương, hai huynh trưởng ta có thật là chết trận sa trường? Không phải, là Hoàng Thượng âm thầm phái người động tay động chân! Từ đó về sau, Thôi gia của ta mới dần dần suy sụp. Đều là bởi vì ngươi!"

Sắc mặt Lý Thuật tái nhợt, thuận theo gật đầu:

"Đúng, từ ấy về sau, ngươi cho rằng ta vì lấy lòng Hoàng Thượng không màng đến sống chết của Thôi gia các ngươi, thậm chí cho rằng vì ta hiến lời gièm pha, nên Thôi gia các ngươi mới sụp đổ."

Chuyện về Thanh La thật ra không quan trọng, trọng điểm chính là không thể bỏ qua huyết hải thâm thù.

Khi đó nàng mới bước ra khỏi lãnh cung không lâu, tính mẫn cảm với chính trị còn chưa tốt, không biết Chính Nguyên Đế đang phân vân việc đối phó với Thôi gia, cũng không biết một câu tùy ý phụ họa của mình lại gây ra cái chết của hai người thanh niên đang sống sờ sờ.

Lý Thuật hé môi muốn biện giải, nhưng lại không biết nên biện giải thế nào. Nàng cảm thấy bản thân vô tội, chẳng qua chỉ nói một câu mà thôi, nhưng cũng cảm thấy thực ra mình cũng không vô tội, đúng là sau khi nghe được câu nói đó của nàng, phụ hoàng đã tính kế khiến Thôi gia xuống dốc.

Năm năm chịu đựng hôn nhân bất hạnh, năm năm bị đối xử lạnh nhạt, rốt cuộc đã tìm được nguyên nhân rồi. Liên quan gì tới đàn bà ngoại thất, mà là mối thù giết huynh, y hận nàng, lại phải cưới nàng. Ngày ngày đêm đêm y phải ôm mối hận thù đó sống với nàng, mỗi khi nhìn thấy nàng, y lại nhớ đến cái chết của hai vị huynh trưởng.

Vậy nên tất cả những gì y đối xử với nàng, không cần biết là lạnh nhạt hay oán trách, đều có căn cứ.

Trước đây Lý Thuật chưa bao giờ cảm thấy, nhưng hiện tại có ba chữ vang trên trong đầu nàng: Nàng xứng đáng.

Đủ loại thống khổ trong suốt cuộc hôn nhân này, đều là nàng xứng đáng.

Lý Thuật cũng không dám nhìn Thôi Tiến Chi, thù hận của y như có thực hình, đè nặng lên tâm khảm, khiến nàng lùi bước, Thôi Tiến Chi nhìn vẻ mặt nàng thống khổ, cũng buông tay.

Bước chân Lý Thuật như lảo đảo, không chống đỡ được, đúng lúc này sau lưng có một bàn tay vươn ra, vững chãi đỡ lấy nàng.

Đôi tay kia mang theo hơi ấm, Lý Thuật khẽ nghiêng người, liền nhìn thấy khuôn mật của Thẩm Hiếu.

Hẳn chàng vừa từ Lạc phủ về kinh, trên người vẫn còn nét phong trần, cằm mọc râu lún phún, trong mắt hằn lên sự mệt mỏi.

Không biết chàng tới ngục giam khi nào, cũng không biết có phải đã nghe hết rồi không.

"Thẩm Hiếu......"

Lý Thuật gọi chàng, nhưng Thẩm Hiếu không nhìn Lý Thuật, ánh mắt nhìn thẳng vào Thôi Tiến Chi.

Chàng ôm Lý Thuật trong ngực, trầm mặc một lát mới nói:

"Thôi đại nhân, ngươi đúng là kẻ nhu nhược."

Trong giọng nói không che giấu khinh thường và trào phúng.

Thôi Tiến Chi ngước mắt lên, vẻ mặt tức giận.

Thẩm Hiếu đón ánh mắt y, cười nhạo một tiếng:

"Ngươi nhìn ta như vậy là sao, không phục?"

"Cái chết của huynh trưởng ngươi, thất bại của gia tộc ngươi, ngươi lại đẩy hết lên người Lý Thuật, đổ tội cho tám chữ kia của nàng. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu bệ hạ không có chút tâm tư nghi kị với Thôi gia các ngươi, chỉ bằng tám chữ đó của Lý Thuật, có thể thao túng hành động của thiên tử?"

Lý Thuật ngẩn ra, Thẩm Hiếu tiếp tục dùng thanh âm lành lạnh nói:

"Năm đó Thôi gia các ngươi quyền thế ngập trời, mà bệ hạ liên tục bị thế gia cản trở, nhiều lần ra chính lệnh lại bị phản đối, bệ hạ cấp bách muốn đánh tan thế lực này, mà Thôi gia các ngươi đứng mũi chịu sào, chú định phải là người bị mang ra khai đao. Bệ hạ sớm đã hạ quyết tâm, chỉ đang thiếu một cái đẩy tay để có cớ thực hiện. Không có Lý Thuật, không có chiến sự Nam Cương, cũng sẽ có dịp khác, hai vị huynh trưởng của ngươi nhất định phải chết trận sa trường, binh quyền của Thôi gia nhất định phải giao lại."

"Ngươi cho rằng thống khổ hôm nay của ngươi là do tám chữ kia của Lý Thuật tạo thành, cho nên nhiều năm như vậy ngươi đối xử với nàng lạnh nhạt, thậm chí thù hận nàng, không quan tâm đến cảm xúc của nàng, giẫm đạp tình yêu của nàng."

"Ngươi không dám thù hận đế vương cao cao tại thượng, cho nên ngươi chỉ có thể phát tiết toàn bộ oán giận lên Lý Thuật. Ngươi lừa mình dối người, ngươi cho rằng nếu không có Lý Thuật, huynh trưởng của ngươi sẽ không phải chết, Thôi gia các ngươi có thể như cũ duy trì vinh sủng......"

Thẩm Hiếu cao giọng, trong phòng giam im ắng, chàng lãnh lệ ép Thôi Tiến Chi:

"Nói đi! Ngươi cho rằng bọn họ sẽ không phải chết sao!"

Thôi Tiến Chi bị Thẩm Hiếu bức cho nghẹn họng, không trả lời được, y im lặng không nói gì rất lâu, tiếng thở hổn hển của y trong nhà giam đặc biệt rõ ràng.

Y bị Thẩm Hiếu ép đến mức mất đi phản kháng, lát sau, y cười nhạt:

"Thẩm đại nhân giỏi ăn nói, ta cãi không lại ngươi. Hiện giờ Đông Cung đã rơi đài, thế gia ngã xuống, hàn môn thượng vị, trong một đêm tân quý vô số. Thẩm đại nhân là nhân tài kiệt xuất, chạm vào bỏng tay, lúc nói chuyện đúng là khí thế ép người, Thôi mỗ ta chỉ là hậu duệ thế gia sớm bị đào thải, sao so được với Thẩm đại nhân ngài."

Tiếng cười sâu kín của y vang vọng trong ngục:

"Nhưng Thẩm đại nhân này, có chuyện ngươi đừng quên...... Thân là hàn môn nhưng ở địa vị cao, cắm rễ càng lâu trong triều, càng có khả năng trở thành một thế gia mới. Thẩm đại nhân hiện tại xuân phong đắc ý, nhưng ngươi thật sự cho rằng bản thân đã là người chiến thắng trong ván cờ chính trị? Sớm muộn gì có một ngày, ngươi, hoặc con cháu của ngươi, cũng sẽ đi vào vết xe đổ này của bọn ta."

Đại thụ che trời ngã xuống, ánh mặt trời cuối cùng cũng rọi xuống được vạt rừng âm u, đám cây nhỏ từng không thể bắt được một tia sáng nào bắt đầu điên cuồng quang hợp, điên cuồng phát triển, có một ngày, chúng cũng sẽ thành đại thụ, bóng của chúng cũng sẽ che khuất một khoảng đất lớn, hứng hết ánh sáng bên trên, không cho những cây con bên dưới đường sống.

Cây đại thụ cũ chết đi, cây đại thụ mới sẽ thay thế.

Đó là một vòng tuần hoàn, đám quan viên áo đỏ áo tím trên triều, chỉ khác nhau tên họ, bản chất cũng không có gì thay đổi.

Hôm nay ngươi đánh bại ta, tương lại sẽ có người đánh bại ngươi.

Vậy hiện tại ngươi có tư cách gì nói ta? Chờ một ngày ngươi đi đến đường cùng như ta hôm nay, ngươi mới có thể lý giải những việc ta làm.

Thôi Tiến Chi thật sự thấu hiểu bản chất của chính trị, đơn giản chính là ngươi lật đổ thay thế ta, người khác cũng sẽ lật đổ ngươi để thay thế.

Thẩm Hiếu nghe xong, lại không chút động dung, chàng còn cười cười:

"Thôi đại nhân nói rất đúng, chỉ là...... có một điểm Thẩm mỗ không thể gật bừa."

"Có người giàu thì sẽ có người nghèo, có người cao quý thì sẽ có người thấp hèn, đó là quy luật không thể thay đổi."

"Thôi đại nhân có biết bản thân sai ở đâu không? Giàu có hay tôn quý không phải lỗi, nhưng ý đồ duy trì nó mãi mãi, lại là mười phần sai. Vì bảo trì hưng thịnh, các ngươi e ngại những thế lực bên dưới, các ngươi phá hoại tất cả đường sống của những người các ngươi cho là bần hàn, thấp tiện, các ngươi muốn xã hội này mãi mãi như đầm nước lặng, người phú quý đời đời phú quý, còn kẻ nghèo hèn phải vĩnh viễn nghèo hèn."

Nói tới đây, Thẩm Hiếu ngồi xổm xuống, cách chấn song, chàng đối diện với ánh mắt của Thôi Tiến Chi.

"Thôi đại nhân, ta đã nói, ngươi chính xác là một tên nhu nhược. Bởi vì ngươi, còn có đám thế gia kia nữa, nhìn có vẻ hoàn mĩ, cao cao tại thượng, nhưng các ngươi chỉ biết ngồi trên vị trí kim quý của mình, nơm nớp lo sợ. Các ngươi sợ hàn môn giỏi hơn các ngươi, các ngươi sợ một khi bọn ta tạo thành thế lực, sẽ hoàn toàn thay thế các ngươi, các ngươi mới thừa dịp bọn ta còn chưa kịp xuất đầu mà chèn ép, sợ một khi bọn ta ngày càng bành trướng, sẽ khiến cho các ngươi không còn đất dung thân."

"Nhưng ta và các ngươi không giống nhau, ta chưa từng sợ điều gì. Người có tài hoa cứ việc thăng tiến, ta tuyệt đối không cản trở con đường của người ta, ta chưa bao giờ sợ người khác uy hiếp với địa vị của mình. Có người giàu thì sẽ có người nghèo, nhưng đó là một vòng tuần hoàn, sẽ không có ai mãi mãi giàu sang hiển quý, cũng sẽ không có ai đời đời nghèo hèn ti tiện."

"Thôi đại nhân, đó là sự khác biệt giữa chúng ta, khác biệt giữa thế gia và hàn môn. Ta nói ngươi là người nhu nhược, bây giờ ngươi có thể thừa nhận chưa?"

Nói chuyện đã lâu, Thôi Tiến Chi rõ ràng bị chèn ép, Thẩm Hiếu không thèm nhìn y nữa, chàng đứng lên nói với Lý Thuật: "Đi thôi, thăm y chỉ vô ích."

Lý Thuật do dự, đi chậm nửa bước, nói lời cuối với Thôi Tiến Chi:

"Ngươi...... Phụ thân ngươi thân thể không tốt, ta cầu phụ hoàng một ân điển, để ngươi tới thăm ông ấy nửa canh giờ. Ngươi thu thập một chút đi, ngày mai gặp mặt đừng làm ông ấy lo lắng."

Dù sao cũng là lần gặp cuối cùng, những lời này Lý Thuật không nói ra miệng, lão Thôi quốc công quá suy nhược, đã tới lúc dầu hết đèn tắt.

Lý Thuật và Thẩm Hiếu sóng vai ra ngoài, đứng bên ngoài nhà lao, Lý Thuật hơi nheo mắt đón ánh mặt trời, im lặng một lát, nàng cất tiếng thở dài.

"Thẩm Hiếu, chàng biết không, ban đầu lúc ta quen biết Thôi Tiến Chi, y không có bộ dạng như bây giờ."

Thiếu niên áo quần sang trọng, hào hoa xa xỉ, phong lưu tiêu sái, không ai không thích y.

Lý Thuật cũng không biết vì sao lại nói với Thẩm Hiếu những lời này, nàng chỉ thấy trong lòng chất chứa nhiều điều, không biết bày tỏ với ai.

"Thôi Tiến Chi có hai người huynh trưởng, ở tầm tuổi của y lúc đó, đều sớm theo an bài của lão Thôi quốc công nhập quân, kế thừa gia nghiệp, Thôi Tiến Chi là đứa con út lão Thôi quốc công có được khi về già, hai vị huynh trưởng vì lớn tuổi hơn nhiều nên chăm lo chiều chuộng y như con."

"Khi đó Thôi gia quyền thế ngập trời, vinh hoa phú quý, Thôi Tiến Chi không thiếu cái gì. Lúc y mới lớn sống rất hoang đường, thích ngao du sơn thủy, thích vung tiền để gặp gỡ hoa khôi đầu bảng ở Trường An. Không có ai bắt bẻ y không đúng, cũng không có ai ép buộc y phải làm gì. Y ăn chơi đàn đúm, người trong nhà giúp y dọn chiến trường; y tiêu tiền như nước, Thôi gia cũng không ngại đổ vàng đổ bạc."

"Niên thiếu y sống quá an nhàn hạnh phúc, y có được quá nhiều, cho nên một khi những thứ kia mất đi, đối với y quả thực rất khó chấp nhận. Y đi đến nông nỗi này, thật ra——"

"—— người gặp biến cố gia đình cũng nhiều lắm!"

Thẩm Hiếu ngắt lời Lý Thuật:

"Nếu nàng muốn, ta có thể nhặt ra hàng trăm ngàn ví dụ nhà tan cửa nát trong dân gian."

Giọng chàng lạnh hẳn:

"Trong dân gian thảm kịch rất nhiều, đó không phải lí do bao biện cho hành động của Thôi Tiến Chi. Ta không hề có hứng thú gì với đau khổ của y cả, ta chỉ quan tâm hậu quả mà y gây ra thôi."

Thẩm Hiếu buông tay Lý Thuật, mím môi, lộ ra vẻ lạnh lùng không thương tiếc:

"Nếu nàng cảm thông cho quá khứ của y, vậy phải giải thích với dân chúng bị ép vào đường phản loạn ở Lạc phủ thế nào? Nàng định cảm thông với họ thế nào?"

"Lý Thuật, người sống ở trên đời này, có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng mỗi con đường chúng ta đi, đi bên trái hay bên phải, đi đường tối hay đường sáng, đều là do cá nhân tự lựa chọn, vô số lựa chọn đó hợp thành nhân sinh. Nếu y chọn con đường đúng đắn, đã không trở thành kết cục này."

Dứt lời, Thẩm Hiếu cũng không nhìn Lý Thuật, tựa hồ có chút giận, cũng không đợi nàng, tự mình lên xe ngựa trước. Lý Thuật nhìn chàng, trong giây lát tâm trí trống không.

Thẩm Hiếu lên xe ngựa một mình, dựa người lên vách thùng xe, môi mím thành một đường, cả sườn mặt đều lộ ra vẻ lạnh lẽo. Nếu không phải vì Thôi Tiến Chi kích động bạo loạn, hiện tại Lạc phủ ắt đã vào vụ xuân, Thôi Tiến Chi bất đắc dĩ, nhưng có ai trên đời này không có chuyện thân bất do kỷ?

Lý Thuật và Thôi Tiến Chi trong quá khứ quá thân thiết, nên dù Thôi Tiến Chi làm gì sai, nàng đều mềm lòng một cách bất thường, Thẩm Hiếu không thích Lý Thuật như vậy.

Chàng ngồi trong xe tĩnh tọa hồi lâu, vẫn không Lý Thuật lên xe ngựa. Hai người một trong một ngoài, giống như đang chiến tranh lạnh, trước giờ chưa từng xảy ra.

Thẩm Hiếu vẫn là người không nhịn được, vén rèm lên, thấy Lý Thuật vẫn đứng bên ngoài, biểu cảm có chút lạc lõng, tâm trí bay xa.

Thẩm Hiếu bất đắc dĩ than nhẹ, vươn tay với nàng, lời thốt ra lại cứ như ra lệnh: "Lên xe đi."

Vừa như yếu thế, lại vừa muốn tỏ ra sĩ diện.

Xe ngựa bắt đầu đi, tiếng vó ngựa lộc cộc càng làm không khí thêm im lặng.

Lý Thuật hướng mắt ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ, không nhìn Thẩm Hiếu, bỗng cảm thấy phía sau nóng lên, là Thẩm Hiếu nhích lại gần, gác cằm lên đầu vai nàng, hoàn toàn ôm nàng vào trong ngực.

Thẩm Hiếu hơi nghiêng đầu, hơi thở phả vào mặt Lý Thuật, nàng quay đầu đi chỗ khác, bờ vai căng lên dần thả lỏng, cũng tựa nhẹ vào ngực chàng.

"Ta không biện bạch cho Thôi Tiến Chi thoát tội, cũng không đồng tình...... Ta chỉ là......"

Lý Thuật thở dài:

"Chấp niệm của y quá lớn, đôi khi ta nghĩ, thật ra ta và y rất giống nhau, y chấp niệm gia tộc, ta chấp niệm quyền lực. Nếu không phải có chàng, ta sớm muộn gì cũng đi lên con đường giống như y, hoàn toàn đánh mất mình, không gì cứu nổi."

Thẩm Hiếu trầm tư, rồi mỉm cười.

Những khúc mắc ban nãy toàn bộ tan biến, chàng tự nhủ trong lòng, quá khứ giữa Lý Thuật và Thôi Tiến Chi mà chàng không thể can dự kia chỉ khiến nàng ngày càng rơi sâu xuống vực thẳm. Với Lý Thuật mà nói, chàng mới là người không thể thay thế, là người đưa đò, là phật quang của nàng.

Thẩm Hiếu ôm chặt Lý Thuật:

"Ta biết nàng muốn giúp y, nhưng phải chính y tỉnh ngộ mới được."

*

Ngày hôm sau, Thôi Tiến Chi bị tròng xích tay, xích chân, một đội cai ngực hộ tống y tới một biệt viện nhỏ.

Hiện tại đã về chiều, mây trên trời nặng trịch như cũ, không thấy chút ánh nắng hé ra, âm u thâm trầm.

Một là do Lão Thôi quốc công không biết chuyện Thôi Tiến Chi bức vua thoái vị, hai là sức khỏe rất kém, ba là năm xưa có đại công với triều đình, tội của Thôi Tiến Chi không liên lụy tới ông,...nhưng dù không liên đới cùng, ông ấy cũng không sống được lâu.

Cửa chính mở ra, một mùi thuốc nồng truyền tới, ngay sau đó trong phòng truyền đến một tiếng ho khan, Thôi Tiến Chi run rẩy, khẽ nhấc xiềng xích trên tay chân, nhẹ nhàng đi vào.

Phụ thân y, lão Thôi quốc công đang nằm trên giường, so với lần trước nhìn thấy, sắc mặt ông càng thêm héo hon, dù động tác của Thôi Tiến Chi rất nhẹ, mà lão Thôi quốc công cũng không còn tinh tường nhiều năm, nhưng dường như có tâm linh tương thông, ông nhìn về phía này.

Ông hé miệng, nâng tay run run hướng về phía Thôi Tiến Chi đang đứng.

Thôi Tiến Chi vội vàng đi qua, ngồi ở mép giường, tiếng xiềng xích dao động hấp dẫn ánh nhìn của ông lão, ông chỉ tay vào những chiếc vòng sắt trên người Thôi Tiến Chi, trong đôi mắt vẩn đục có nước ứa ra.

Ông hé môi "A" vài tiếng, tựa hồ muốn nói, nhưng bởi vì mồm miệng không linh, âm thanh phát ra không thành chữ.

"Phụ thân...... Phụ thân......"

Thôi Tiến Chi nắm chặt tay của lão Thôi quốc công, trừ hai chữ này, trong giây lát cũng không biết nên nói gì.

Mà lão Thôi quốc công nhìn y, ánh mắt hàm chứa tang thương nhưng khoan dung và nhẫn nại, Thôi Tiến Chi ngồi ở mép giường, ông lão cố hết sức nâng tay trái, nhẹ nhàng đặt lên đầu của Thôi Tiến Chi, chậm chạp vuốt tóc, giúp y nhặt ra một cọng rơm lẫn trong đám tóc đen, như thể y được trở lại ngày còn bé, trên đầu không phải rơm rác trong tù, mà là lá vụn cành khô sau những buổi leo cây bắt chim.

"Tam...... Tam nhi......"

Lão Thôi quốc công cuối cùng cũng thốt ra thành câu, dù miệng lưỡi không còn thuận, âm thanh phát ra cũng không rõ ràng, nhưng Thôi Tiến Chi vừa nghe là hiểu.

Y đứng thứ ba, khi chỉ có hai người phụ thân luôn gọi y như thế.

Lâu lắm rồi y không được nghe lại xưng hô thân mật này, từ sau khi hai huynh trưởng chết trận, phụ thân bệnh không dậy nổi, y đã không còn nghe hai từ này nữa.

Hoặc, y vốn có cơ hội, nhưng mấy năm nay y bận rộn tranh đấu, bận chính sự, bận chấn hưng Thôi gia, lại quên mất chuyện quan trọng nhất —— ở bên cạnh chăm soc cho cha mình.

"Tam nhi......"

Bàn tay gầy khô của lão quốc công khô chạm vào xiềng xích trói tay Thôi Tiến tay, ông há to miệng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng ông chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn giản.

Quyền lực vô thượng, sĩ diện gia tộc là thứ gì? Mang đến cho ông cái gì tốt chứ, chỉ có thống khổ, cửa nát nhà tan, ông trơ mắt tiễn đưa hai đứa con cả, sau đó lại phải nhìn đứa con út không hợp với chính trị nhất bị cuốn vào tranh đấu, cuối cùng hoàn toàn mất đi sơ tâm, lạc lối lầm đường.

Thôi Tiến Chi hận hoàng quyền, nhưng lão Thôi quốc công thì không. Sống đến tuổi này, đã trải qua quá nhiều chuyện, ông đã thấu tỏ từ lâu, ông mất hai đứa con rồi, không muốn mất đi một đứa nữa.

Trải qua tai kiếp, điều duy nhất ông khẩn cầu, chỉ là Thôi Tiến Chi có thể sống cuộc đời bình ổn.

"Tam nhi......"

"Con nghe đây, phụ thân, con đang nghe......"____ Thôi Tiến Chi vội trả lời.

"Quên...... quên Thôi gia...... đi,...... Không quan trọng, những cái đó...... địa vị trong quá khứ... đều...... không quan trọng."

Không ai ép con phải chấn hưng Thôi gia, ai xuống dốc, ai tân thăng, ai sống ai chết, đều là quy luật bình thường, không nên cưỡng cầu, cưỡng cầu cũng không được.

"Con...... con còn sống là được, quên hết đi, sau này bình an...vui vẻ...mới tốt......"

Mấy câu này dường như đã hao hết sức lực của lão quốc công, ông há miệng thở dốc, ngực phập phồng, đồng tử chậm rãi nở to, vẫn gắng sức vươn tay lần cuối. Thôi Tiến Chi vội vàng nắm tay ông, y có thể cảm nhận rõ ràng, phụ thân y đang dần dần rời xa y, cơ thể y run lên bần bật.

Ngón tay gầy gò dừng lại trên lông mày y, bao nhiêu năm tính kế lừa gạt, Thôi Tiến Chi đã từng tiêu sái bất kham, bây giờ cũng đã có nếp nhăn rồi.

Lão Thôi quốc công chậm rãi vuốt phẳng nếp nhân trên trán con, động tác nhẹ nhàng nhưng hao tổn quá nhiều tâm lực, ngay sau đó tay ông mất đi sức chống đỡ, buông lơi xuống giường.

"Phụ thân...... Phụ thân!"

Trong phòng truyền đến một tiếng gọi thê lương, thanh âm kia thảm thiết và thống khổ.

Người chết là hết, người sống còn một đoạn đường dài phải đi.

*

Chớp mắt đã sang tháng ba, thời tiết dần chuyển ấm, cây cối ngoài thành đều xanh mướt một mảnh, trông rất thích mắt.

Hai quan sai áp giải một phạm nhân đeo gông kiềng ra cửa thành, chuẩn bị một đường đi Lĩnh Nam, ai ngờ mới đi vài bước, liền nghe phía sau có tiếng xe ngựa dừng lại.

Màn xe xốc lên, Bình Dương công chúa đi xuống, gật đầu với hai vị quan sai, thái độ rất khách khí:

"Ta muốn đưa tiễn, mong hai vị châm chước cho."

Hai quan sai tất nhiên không dám ngăn trở, vội thối lui sang một bên, nhưng đôi mắt luôn nhìn chằm chằm phạm nhân không xê dịch.

Tháng giêng vừa hết, Chính Nguyên Đế cuối cùng cũng không qua được mùa đông, đã qua đời, trước khi nhắm mắt còn kéo tay Thất hoàng tử Lý Cần, dặn dò:

"Con...... con nhân từ......"

Lý Cần biết Chính Nguyên Đế có ý gì, hắn đồng ý: "Nhi thần đã biết."

Để lại cho Thái Tử một mạng, đừng đuổi tận giết tuyệt.

Chính Nguyên Đế mất, Thất hoàng tử Lý Cần trước linh cữu đăng cơ. Phế Thái Tử bị biếm làm thứ dân, giam cầm ở Kiềm Châu, cả đời không được trở lại kinh thành. Thôi Tiến Chi thân mang tội mưu phản, Lý Cần cũng niệm tình Thôi gia từng có đại công với triều đình, không xử tội chết. Phạt sung quân Lĩnh Nam, con cháu vĩnh viễn làm thứ dân. Như vậy đã là khoan hồng lắm rồi.

Hôm nay chính là ngày Thôi Tiến Chi lên đường.

Lý Thuật và Thôi Tiến Chi im lặng nhìn nhau, từ ngày lão Thôi quốc công qua đời, Thôi Tiến Chi ở trong ngục không ăn uống nhiều ngày, Lý Thuật còn cho rằng y sẽ tuyệt thực như vậy đến chết, y lại đột nhiên thông suốt, bắt đầu ăn uống trở lại.

Lúc này Lý Thuật nhìn y, chỉ thấy y mặt mày bình thản, không phải dáng vẻ thiếu niên không biết sầu khổ tiêu sái, cũng không phải dáng vẻ ẩn nhẫn hận thù khi trưởng thành, hoàn toàn bình thản.

Quên đi vinh hoa phú quý, cũng quên đi thù hận chấp niệm. Những điều y làm, nói là vì chấn hưng vinh quang gia tộc, kỳ thật xét đến cùng, cũng chỉ là hi vọng được trở lại những ngày tháng bình yên có cha, có huynh bên cạnh.

Trước khi phụ thân qua đời y đã có cơ hội này, y có thể từ bỏ đấu tranh trên triều, an tâm hầu bệnh, để phụ thân an hưởng tuổi già, mà không phải để ông ấy chết đi trong nỗi lo toan cực độ vì tội nghiệt mưu phản.

Hoặc là, nếu y không đổ tội cho Lý Thuật, thật ra đã có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với nàng, tạo nên một gia đình mới, cũng có thể bù đắp cho nỗi đau mất huynh của y rồi.

Thế nhưng những con đường đó Thôi Tiến Chi không chọn, y lại chọn con đường khó đi nhất, gian khổ nhất, cuối cùng binh bại như núi đổ, y mất đi hết thảy mọi thứ, quyền thế, và cả tình thân.

Y nghĩ thông rồi, nên giờ chỉ có bình thản. Ai phú ai quý không quan trọng, sống an ổn là được, phụ thân mong cầu y...... Lý Thuật cũng hy vọng y sống tốt.

Thôi Tiến Chi nhìn Lý Thuật, rất lâu sau mới nói: "Xin lỗi."

Có rất nhiều chuyện phải xin lỗi nàng, nhưng trời xui đất khiến, hai người cuối cùng vẫn đi đến nước này.

Trước khi Lý Thuật tới đây, vốn ôm lòng lo lắng về Thôi Tiến Chi rất nhiều, nàng sợ Thôi Tiến Chi luẩn quẩn, nhưng hiện tại thấy Thôi Tiến Chi như vậy, nàng thấy yên tâm.

Nàng cũng không biết nên nói gì, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói, tương lai mù mịt. Vì thế Lý Thuật chỉ chúc một câu: "Lần này tới Lĩnh Nam, nhớ bảo trọng."

Trời cao đường xa, lần từ biệt này, chính là cả đời.

Vết thương ở đầu gối Thôi Tiến Chi không trị dứt điểm, dáng vẻ đi đứng hiện tại có chút tập tễnh, nhưng y rất kiên định.

Lý Thuật nhìn y rời đi, trầm mặc một lúc nữa, sau đó xoay người, không muốn ngồi xe, chỉ muốn tự bước đi bằng đôi chân này, đi con đường ngược lại.

Một con đường đã chia làm hai nhánh, bọn họ từng tương giao, nhưng nay mỗi người một hướng, mỗi người đều có vận mệnh và con đường riêng phải đi.

*

Tân đế đăng cơ, mở rộng khoa cử, đẩy mạnh nâng đỡ hàn môn sĩ tử, Thẩm Hiếu vì có công tòng long, lại có tài năng suất chúng, phong làm Trung Thư Lệnh, ngang hàng tể tướng. Ba năm sau, Bình Dương công chúa qua hiếu kỳ, gả cho Thẩm Hiếu làm vợ.

Hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.