Một đêm không mộng mị, lúc Thẩm Hiếu tỉnh lại thì đã gần đến giữa trưa, mở mắt ra liền nghĩ đến chuyện phát sinh đêm trước.
Ta thích chàng.
Nàng rốt cuộc thừa nhận rồi.
Thẩm Hiếu cười, duỗi tay sờ sang bên cạnh, nhưng lại chỉ sờ thấy khoảng không, chỗ nàng nằm đã lạnh, chẳng biết đã rời đi bao giờ.
Thẩm Hiếu ngẩn người, lập tức có cảm giác không chân thật. Ý cười trên môi chậm rãi biến mất.
Đêm qua chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng vì chàng đã quá mong nhớ?
Cái gì mà "Ta thích chàng", đều là tự chàng tưởng tượng ra ư......
Có lẽ do khổ sở quá lâu, nếm được chút ngon ngọt liền cảm thấy không thật.
Thẩm Hiếu ngơ ngác chống thân thể ngồi dậy, muốn nhìn một vòng căn phòng nhưng cổ vừa động liền mang đến cảm giác đau nhói.
Chàng đưa tay lên sờ, lập tức sờ thấy một loạt dấu răng.
Thẩm Hiếu ngẩn ra, sau đó liền cười một tiếng.
Hạ khẩu cũng thật tàn nhẫn, chẳng dịu dàng gì cả.
Mới vừa rồi còn lo được lo mất, không dám tin, giờ coi như bình ổn lại.
Nàng ấy lại dùng phương thức dã man như vậy để bày tỏ tâm ý.
Thẩm Hiếu nghỉ ngơi một đêm, được uống thuốc, giờ tinh thần rất tốt, chỉ còn hơi ho khan.
Bệnh phong hàn của chàng trở nên càng nghiêm trọng sau khi rơi xuống sông, không chuyển thành ho lao đã xem như may mắn, nhưng chứng ho này chưa thể trị dứt điểm.
Thẩm Hiếu xuống giường, nhặt y phục tán loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995723/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.