Chương trước
Chương sau
Thời tiết ngày càng lạnh, đêm cũng ngày càng dài. Mùa hè giờ mão mặt trời đã lên, bây giờ vào thu vẫn tối tù mù.

Thẩm Hiếu nhặt y phục trên mặt đất lên, đưa lưng về phía Lý Thuật, chậm rãi mặc vào từng thứ một. Lý Thuật ngồi trên giường La Hán, quần áo vẫn đắp trên người, lớp vải mịn chỉ đủ che đi những nơi trọng yếu.

Nàng vừa mệt vừa túng quẫn nhưng vẫn kiên trì ra vẻ trấn định.

"Ngài muốn trực tiếp nói với phụ hoàng hay định viết tấu dâng lên?"

Thẩm Hiếu quay người lại nhìn nàng.

Sau cơn mê loạn, chàng lại trở về với dáng vẻ đĩnh đạc, nghiêm cẩn và lạnh nhạt. Tình cảm không thể biểu lộ, đành vỗ về giấu nó trong lòng, không để Lý Thuật nhận ra.

Nếu đã đáp ứng với nàng cưới Kim Thành, thì phải ra vẻ cho giống. Nếu không để nàng biết tính toán trong lòng chàng, nhất định nàng sẽ tìm mọi cách ngăn trở.

Thẩm Hiếu hơi nhíu mày, tỏ vẻ suy tư, một lát sau mới đáp:

"Bệ hạ chưa trực tiếp hạ chỉ, chứng tỏ vẫn đang dò xét ý của ta, sợ ta dùng đủ loại lí do từ chối thì lại làm mất mặt thiên gia, khiến người khác chê cười. "

"Công chúa mới hỏi ý ta hôm qua, hẳn chưa hỏi qua Kim Thành công chúa. Nếu không ngài đi hỏi xem Kim Thành công chúa cảm thấy thế nào, dù sao nàng ta cũng là nhân vật chính, dẫu ta muốn cầu hôn thì cũng nên biết người ta có đồng ý hay không chứ."

Thẩm Hiếu nhả từng chữ bình thản.

Ngữ khí cũng rất bình tĩnh, giống như bình thường bàn chuyện triều chính, trong sự trầm ổn còn chứa mưu lược, không đan xen chút tình cảm riêng tư nào.

Trấn định và lý trí vô cùng.

Ánh mắt chàng cũng không rơi một chút nào lên phần da thịt trần trụi của nàng, khi nói chỉ nhìn vào mắt đối phương, không nhìn bất kì chỗ nào khác.

Ban nãy còn làm chuyện thân mật nhất trên đời, tiếng thở dốc vẫn còn vang bên tai, mà giờ lại như những người hoàn toàn xa lạ, nàng gọi chàng là Thẩm đại nhân, chàng gọi nàng là công chúa.

Đối đãi với nhau bằng lễ quân thần.

Rõ ràng Lý Thuật biết chuyện trở thành như vậy là do nàng cưỡng bách yêu cầu, nhưng nàng lại không biết vì sao khi trông thấy dáng vẻ bình thản của Thẩm Hiếu khi nhắc đến hôn sự với Kim Thành, trong lòng vẫn có chút...... khó chịu.

Nàng âm thầm véo đùi một cái, trong lòng tự phỉ nhổ bản thân: Đã làm kỹ nữ còn đòi lập bia trinh tiết.

Đau đớn trên đùi xua đi cảm xúc không đáng có kí, nàng chỉ nói: "Được, vậy hôm nay ta sẽ tiến cung hỏi ý Kim Thành cho ngài ngay."

Lý Thuật chần chừ một lát:

"Kim Thành hẳn...... sẽ không kháng cự."

Thiếu nữ động xuân tâm, Lý Thuật nhìn thấy rõ ràng. Nàng ta mừng còn không kịp, lấy đâu ra từ chối.

Thẩm Hiếu nghe nàng nói vậy thì khẽ nhíu mày. Chàng độc thân đã lâu, đối với chuyện tình cảm tương đối trì độn, tình yêu và quan tâm đều dành cả trên người Lý Thuật rồi, căn bản không hề nhận ra Kim Thành công chúa có ý với mình.

Mới gặp hai lần lấy đâu ra tình cảm sâu đậm khắc xương khắc tủy, cùng lắm chỉ là chút cảm xúc nhen nhóm nhất thời, quay đầu liền quên mà thôi?

Thẩm Hiếu không nghĩ nhiều về Kim Thành, ngược lại khuyên: "Hôm nay...... Nàng đừng tiến cung thì hơn."

Thẩm Hiếu ngập ngừng một chút, vành tai đỏ hồng, chàng cố tình đánh mắt sang hướng khác.

Lần thứ hai chàng không hề lưu tình, sợ là chân nàng đã mềm đứng không nổi.

Hơn nữa, cả hai lăn lộn suốt một đêm, chắc chắn nàng đang rất mệt.

Thẩm Hiếu ho nhẹ, biện giải: "Mấy ngày nay ta bận lắm, dù nàng đã làm mai thành công thì ta cũng không có thời gian dứt người ra để viết tấu chương."

Lý Thuật nhìn chàng, không biết có nhìn ra chàng nghĩ một đằng nói một nẻo hay không mà ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.

Chỉ cần Thẩm Hiếu đồng ý, chờ mấy ngày cũng được, huống hồ phụ hoàng cũng không đề cập thời gian.

Thẩm Hiếu lại nói: "Công chúa có thể cho ta mượn tình báo ngầm của ngài được không?"

Thấy Lý Thuật nhíu mày, Thẩm Hiếu giải thích:

"Thất hoàng tử đang đốc công ở Hoàng Hà, ta có một vài chuyện cần thương lượng với hắn. Bây giờ trên người ta có danh thông đồng với công chúa, cũng không muốn tự dưng bị chụp thêm cái mũ phe đảng hoàng tử. Sau này liên lạc với thất hoàng tử phải cẩn thận hơn một chút."

Lý Thuật tất nhiên sẽ không cự tuyệt "Được."

Tình báo của nàng không những tuyệt mật, mà truyền tin cũng rất nhanh, tám trăm dặm từ Hà Nam đến Trường An, một ngày một đêm là có thể về tới, nhanh hơn rất nhiều so với quan dịch.

Bàn xong chính sự, cả hai lại lâm vào trầm mặc.

Cửa sổ đóng kín, không khí trong phòng hơi ngột ngạt, cơn lạnh len qua khe cửa thấm vào phòng, khiến mùi vị ái tình vương vấn bên trong dần nhạt đi.

Giống hai người vậy, từ lúc bên nhau nhiệt tình nhất mực, chẳng mấy chốc lại quay về sự lạnh lùng xa cách.

Nếu thật sự phải cưới Kim Thành, Thẩm Hiếu nghĩ, dĩ nhiên sẽ được ở lại Trường An lâu dài, quan to lộc hậu, thậm chí hợp tác với Lý Thuật, sẽ rất thường xuyên được nhìn thấy nàng.

Nhưng có ý nghĩa gì chứ, gặp mặt thì khách sáo, nói được mấy câu lại chỉ về chính sự, nếu đã buộc phải xa lạ với nhau như vậy, thà không gặp còn hơn.

Thẩm Hiếu thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua đồng hồ nước.

Đã mau giờ mão, phải đi rồi.

Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật lần cuối cùng, ra vẻ lãnh đạm quay người rời đi. Đi đến bậu cửa lại không kiềm chế được dặn dò: "Trời lạnh, về sau mặc áo dày một chút."

Nàng thể hàn, lúc ôm chỉ cảm nhận được hơi lạnh.

Không để Lý Thuật phân biệt rõ sự quan tâm giấu trong tầng tầng lớp lớp ngụy trang, Thẩm Hiếu rời đi không quay đầu lại.

Chàng còn phải về phủ đổi quan phục, sau đó đến công sở ứng mão. Nếu không đi bây giờ thì chắc chắn sẽ đến muộn, thân đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không muốn tự tạo khuyết điểm để người ta chỉ trích.

Thẩm Hiếu đi rồi, Hồng Loa mới lò dò tiến vào.

Nàng ta canh ngoài cửa cả đêm, động tĩnh bên trong không nhỏ, nên hay không nên nghe đều đã nghe cả rồi. Huống chi sau lần đầu đêm qua, Thẩm Hiếu còn khoác quần áo ra mở cửa, quang minh chính đại sai nàng ta chuẩn bị nước.

Dáng vẻ như nam chủ nhân vậy, sai bảo nàng ta cứ đương nhiên như thể chàng là đương kim phò mã.

Hồng Loa không biết chuyện triều chính, chỉ nghĩ, Thẩm đại nhân sẽ là phò mã mới của công chúa sao?

Hồng Loa đi đến bên giường, chỉ thấy Lý Thuật ngồi ngẩn ngơ, nàng hơi nghiêng đầu như đang lắng nghe âm thanh vọng từ bên ngoài vào cửa sổ —— rạng sáng tĩnh lặng, chỉ có tiếng động Thẩm Hiếu rời đi.

*

Sau phong tấu chương kia của Thôi Tiến Chi, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai người. Một vị là Bình Dương công chúa có thánh sủng trong tay, một vị gián nghị đại phu được bệ hạ ưu ái. Hóa ra hai người...... lại có quan hệ như vậy, hơn nữa quan hệ này còn bị chồng trước vạch trần.

Chưa nói đến yếu tố chính trị khó nói bên trong, chỉ cần quan hệ tình cảm dây dưa giữa ba người cũng đủ khiến người đời tưởng tượng ra đủ thứ kịch bản cẩu huyết.

Nhất thời nhiều người đều có những suy nghĩ ám muội.

Haha, cứ tưởng Bình Dương công chúa ngày thường lãnh đạm, thanh cao, hóa ra cũng lén lút làm chuyện phóng túng.

Vô số triều thần đều từng tưởng tượng qua dáng vẻ dâm loạn của nàng.

Dù là thời đại nào, mỗi khi xảy ra chuyện ám muội như vậy, ánh mắt người đời luôn chỉ tập trung vào người phụ nữ, không cần biết chuyện đó xảy ra do tự nguyện hay bị cưỡng hại, không cần biết địa vị người đó thấp hay cao.

Thân là phụ nữ, từ ngày sinh ra đã phải chịu đựng vô vàn ánh mắt soi mói và phán xét. Người ta cho rằng họ chính là nguồn gốc của tội lỗi.

Cho nên Thẩm Hiếu vô cùng tức giận. Thôi Tiến Chi có thể vận dụng các thủ đoạn chính trị, âm mưu quỷ kế, có một vạn cách để tấn công Thẩm Hiếu, nhưng y lại cố tình kéo Lý Thuật vào chuyện này.

Thôi Tiến Chi chỉ nghĩ đến lợi ích phía sau, y căn bản chưa từng suy xét qua, rằng sau chuyện này nàng ấy phải khó khăn như thế nào!

Người mà chàng muốn bảo vệ bằng cả tính mạng nhưng Thôi Tiến Chi lại tùy tiện đặt nàng dưới lưỡi kiếm. Y mà cũng xứng làm phu quân hay sao!

Thẩm Hiếu siết chặt tay, tiến vào công sở, dọc đường đón nhận không ít ánh mắt tìm tòi. Nhân duyên trong triều của chàng không tốt, từ ngày đầu làm quan đã đắc tội không biết bao nhiêu người, hiện giờ chuyện xấu rơi xuống đầu, trong bóng tối chắc chắn có nhiều người đang cười nhạo chàng.

Thẩm Hiếu siết ngạnh cửa Môn Hạ Tỉnh, lúc chàng bước vào chính đường thì các quan viên khác đã đến đông đủ, đang ồn ào nói chuyện. Thấy Thẩm Hiếu tới, âm thanh chuyện trò ngay lập tức im bặt, ánh mắt của đám người đều dồn lại đây.

Thẩm Hiếu dường như không cảm thấy, chàng rẽ vào một trắc gian yên tĩnh, vén áo ngồi xuống rồi lạnh lùng ra lệnh: "Hôm qua có tấu chương mới nào mang hết lên đây."

Chàng nhấc mi mắt, đôi đồng tử đen đặc lại: "Một tờ giấy cũng không được bỏ sót."

Thẩm Hiếu tựa lưng vào ghế ngồi, nghe được bên ngoài tiếng nói chuyện lại ong ong vang lên. Giờ mão vừa qua, mặt trời chậm chạp được kéo lên từ chân trời, ánh nắng khẽ chiếu lên chiếc bàn chàng làm việc.

Thẩm Hiếu cầm bút, nghĩ thầm, lúc này nàng đã trở về phủ, hay vẫn ở lại Kim Ngọc Các ngủ bù? Chiếc giường la hán kia thật sự không thoải mái lắm, lúc ngủ nàng không duỗi chân được, chắc là rất mỏi.

Chàng không có cách nào trực tiếp bày tỏ, chỉ có thể âm thầm quan tâm trong lòng.

Tính thời gian nhận được thư trả lời của thất hoàng tử cũng phải mất năm sáu ngày nữa. Bệ hạ không kiên nhẫn được như vậy, trong năm sáu ngày này chắc chắn sẽ nhắc chàng dâng tấu chương.

Kỳ thật thứ cám dỗ không chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân.

Ý tưởng của Thẩm Hiếu quá mạo hiểm, nếu bản thân dâng tấu thỉnh hôn, hơn nửa sẽ vì chuyện từng làm nam sủng mà bị bệ hạ cự tuyệt, đến lúc đó chàng lại tìm cách chứng minh trong sạch, chuyện hôn nhân coi như bỏ qua.

Nhưng...... Thẩm Hiếu lại không muốn dâng tấu. Chàng không thể để nửa đời sau này phụ thuộc vào tâm tư không thể nắm bắt của một vị đế vương.

Chính Nguyên Đế đối xử với con cái thứ xuất rất lãnh đạm, Thẩm Hiếu trước đây còn tưởng rằng, Lý Thuật từ một công chúa sống ở lãnh cung đi đến vị trí hiện tại là do được bệ hạ yêu chiều sủng ái hết mực. Nhưng thực tế bệ hạ lợi dụng nàng nhiều hơn yêu thương, nhìn xem nàng hiện tại bị ông ta ép thành dạng gì.

Bên cạnh nàng không có ai thực sự yêu thương nàng cả.

Phu quân cũ của nàng tìm đủ mọi cách làm tổn thương nàng, phụ thân không màng tất cả phải bức bách nàng bằng được, Thái tử là huynh trưởng lại có tâm muốn sát hại nàng. Nếu nàng không tự đem bản thân mài thành dao sắc, chừng ấy năm phải sống khổ sở đến thế nào.

Cho nên giữa quyền lực và tình cảm nàng đã chọn thứ đầu tiên, Thẩm Hiếu kỳ thật cũng không trách nàng.

Không biết vì sao chàng lại có thể chịu đựng nàng như vậy.

Thật ứng với câu nhạo báng của nàng kia, rằng chàng sinh ra đã là đồ đê tiện.

Thẩm Hiếu sợ chính mình mạo hiểm đánh cuộc, nhỡ đâu dâng tấu lên bệ hạ lại thực sự bỏ qua thể diện của Kim Thành công chúa, thuận nước đẩy thuyền tứ hôn.

Mặc kệ cho chàng từng làm nam sủng cho người?

Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, chỉ cần khẳng định chàng chưa từng làm nam sủng, thì chính là chưa làm. Thẩm Hiếu dân tấu thỉnh tội kia cũng rất bí mật, không ai biết. Đến lúc đó bệ hạ mắng Thôi Tiến Chi nói suông đổ tội cho người khác, là có thể tẩy trắng tội danh cho Thẩm Hiếu, để chàng trở thành phò mã một cách trong sạch.

Một phần vạn rủi ro cũng không được, chàng không thể cưới người khác. Nếu chàng cưới người khác thì nàng ấy phải làm sao.

Không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn hạ sách, chẳng sợ phải trả giá lớn thế nào.

Thẩm Hiếu rút một tờ giấy, viết một lá thư cho Lý Cần đang ở Hoàng Hà xa xôi.

Nếu chàng rời khỏi Trường An, liệu nàng có nhớ chàng một chút?.

*

Ngày thứ ba.

Tin tức ở hậu cung tương đối chậm, đặc biệt là về chuyện ở tiền triều, Kim Thành cũng không có cách nào ra ngoài dò la, giống nhu mắt mù tai điếc.

Nhưng chuyện lần này khác hẳn, liên quan đến Lý Thuật và Thẩm Hiếu, một là nàng hoàng tỷ mà nàng ta tôn sùng...người còn lại...là Thẩm đại nhân.

Người như Thẩm đại nhân sao có thể hạ mình làm nam sủng?

Kim Thành lúc mới biết tin sợ đến ngây người, theo bản năng tự phủ nhận, một nửa là xuất phát từ tín nhiệm với Lý Thuật, một nửa là từ tư tâm mù quáng.

Huống chi, phụ hoàng đâu có cách chức Thẩm đại nhân, có phải đã chứng minh chuyện làm nam sủng kia chỉ là lời đồn vô căn cứ?

Kim Thành dọc đường suy nghĩ rất lâu, cho đến khi xe ngựa dừng lại ở trước cổng phủ Bình Dương công chúa. Hôm qua Lý Thuật gửi thiệp mời nàng ta tới phủ chơi một chuyến.

Lúc Kim Thành xuống xe đã là gần trưa, nhưng thị nữ lại dẫn Kim Thành tới phòng ngủ của Lý Thuật, nàng mặc một chiếc áo đơn ngồi trước gương, hiển nhiên mới vừa rời giường, thị nữ đang giúp nàng búi tóc cài trâm.

Kim Thành đến gần, kêu một tiếng "Bình Dương tỷ tỷ", Lý Thuật quay mặt lại mỉm cười, nhưng đáy mắt lại không có một tia vui vẻ, ngược lại có cảm giác mệt mỏi não nề.

Cũng không giống như nghỉ ngơi không đủ, mà...giống như đã mất hết hứng thú với cuộc sống, mệt mỏi vì vận mệnh.

Kim Thành lại nhịn không được nghĩ tới chuyện giữa Bình Dương tỷ tỷ cùng Thẩm đại nhân. Hai người bọn họ...... Thật sự?

Lý Thuật lại không muốn giải thích, nàng đứng dậy kéo tay Kim Thành, ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế trước gương, còn bản thân đứng nhìn nàng ta từ phía sau.

"Sao giờ ngươi vẫn mặc y phục mùa thu năm trước vậy?" ___Nàng nhíu mày, hơi bất mãn.

Kim Thành vội giải thích:

"Gần đây Hoàng Hậu không quản chuyện hậu cung, y phục mới còn chưa được phát."

Hoàng Hậu đóng cửa suy ngẫm, hậu cung loạn cào cào, Chính Nguyên Đế lại không thể thay hoàng hậu quản lí hậu cung.

Lý Thuật nghe xong quay đầu dặn dò:

"Hồng Loa, lần trước hình như ta có may y phục mới đúng không? Chọn cái nào vừa với Kim Thành rồi mang lại đây."

Kim Thành vội vàng muốn từ chối, nhưng Lý Thuật lại nghiêm mặt, dù không thể hiện ra sự mất kiên nhẫn nhưng Kim Thành lại như bị cấm ngôn, chỉ có thể ngập ngừng nói "Đa tạ tỷ tỷ."

Lý Thuật nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lại nhìn trâm cài trên đầu nàng ta, hơi cũ rồi, chất liệu cũng không tốt. Vì thế lại khẽ phất tay, thị nữ tiến lên kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, trước mắt đều là châu vàng nạm ngọc.

Nàng thuận miệng phân phó: "Các ngươi chọn cái nào hợp với Kim Thành muội muội."

Thị nữ vâng dạ, tiến lên muốn tháo tóc của Kim Thành ra, Kim Thành như bị mê hoặc, lẽ nào Bình Dương tỷ tỷ mời nàng ta xuất cung tới phủ chơi chính là muốn chải chuốt trang điểm cho nàng ta sao? Nàng ta sao dám lấy không của tỷ tỷ nhiều đồ tốt như vậy!

Nhưng nghiêng đầu liền nhìn thấy Lý Thuật khoanh tay đứng một bên, hơi rũ đầu, tuy rằng không có bất kì biểu cảm đặc biệt nào, nhưng Kim Thành có thể cảm thấy cả người nàng đều toát lên cảm giác hiu quạnh vắng vẻ.

Hôm nay buổi chiều, Lý Thuật muốn mang Kim Thành đi gặp Thẩm Hiếu. Dù sao cũng là phu thê tương lai, nắm tay đi đến cuối đời, tốt nhất là nên bồi dưỡng tình cảm trước.

Cho nên Kim Thành phải trang điểm kĩ càng một phen.

Hoàng tử công chúa trong cung đều rất ưa nhìn, có thể được Hoàng Thượng để ý rồi sủng hạnh, tất nhiên đều là cung nhân có tư sắc, con cái sinh ra cũng được kế thừa một hai.

Kim Thành chỉ là hơi nhát gan, không được phóng khoáng, nếu nàng ta có được khí chất công chúa hoàng gia, nhất định cũng là một công chúa rạng rỡ đoan trang.

Thẩm Hiếu sẽ thích thôi, Lý Thuật nhìn Kim Thành trong gương, cô nương mười lăm tuổi không cần quá nhiều phấn son, nhan sắc xuân thì đã rất yêu kiều.

Không giống nàng, một khi nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt đều tái nhợt như không còn huyết sắc, trên môi còn có thương tích, trông có phần dữ dằn. Rời bỏ phấn son, cả khuôn mặt đều hiện vẻ chán chường mệt mỏi.

Lý Thuật nhìn bản thân trong gương nghĩ thầm: Thẩm Hiếu sao có thể thích mình được. Nhất định do chàng ấy học tập gian khổ, đọc sách quá nhiều nên mắt không còn nhìn rõ, mới có thể đem lòng thích loại người như mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.