An Lạc ngẩn người, đột nhiên hỏi: "Tay...... tay cô còn đau không?"
Lý Thuật trợn mắt: "Cô nghĩ sao?"
Hỏi thế cũng hỏi. Nàng đau đến huyệt Thái Dương cũng giật lên rồi đây này.
An Lạc cắn răng, quan tâm tí không được à! Cái đồ Lý Thuật tính tình khó ở, cô độc thân là đáng lắm.
Nàng ta ngồi bên cạnh Lý Thuật, xoay người dựa vào lan can, gió thổi hiu hiu, vô cùng yên tĩnh ấm áp.
Cũng có ngày nàng ta và Lý Thuật có thể an tĩnh ngồi bên nhau như thế này ư.
"Phụ hoàng nhất định sẽ bắt được kẻ xấu hãm hại cô." ___An Lạc lại nói.
Ai ngờ Lý Thuật nghe xong chỉ cười khẩy.
An Lạc nhíu mày: "Cô cười gì? Ta nói sai à?"
Lý Thuật: "Bắt không được đâu. "
An Lạc: "Sao cô biết?"
Lý Thuật: "Thì ta biết thế."
An Lạc: "Sao ta lại không biết?"
Lý Thuật: "Bởi vì cô đần."
An Lạc: ".................."
"Lý Thuật! Cô!"
Nhổ vào, mất công nàng ta còn cảm thấy Lý Thuật đáng thương, đúng là mắt bị mù rồi.
An Lạc "Hừ" một tiếng xoay người sang chỗ khác, lại bắt đầu tức giận.
Như con cá nóc ấy nhỉ, chọc một cái là phồng lên.
Lý Thuật nhún vai, An Lạc vốn không thông minh, còn không cho nàng nói thật.
Im lặng một lát, An Lạc không chịu được cô đơn, lại chủ động đặt câu hỏi:
"Sao cô lại nói với ta chuyện Thôi Tiến Chi có ngoại thất?"
Nếu nàng ta nổi tính xấu, ngày mai tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995658/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.