Lý Thuật rõ ràng ngẩn ra, nhưng sau đó nàng liền lắc đầu, tóc đen xõa sau lưng theo động tác của nàng cũng khẽ đong đưa.
Thẩm Hiếu nhất thời nhớ tới Giang Nam xuân thủy, cũng gợn sóng như vậy.
Có lẽ vì đối mặt với vách động khiến Lý Thuật có cảm giác bốn bề vắng lặng, ảo giác như cũng có thể mang chuyện cũ ra hong khô.
Nàng dừng một chút, đáp: "Là di vật của mẫu thân."
Thẩm Hiếu không ngờ tới là di vật mẫu thân nàng để lại, nhất thời cảm thấy mình chọc vào vết sẹo của người ta, chỉ có thể tiếp lời: "Nghe nói mẫu thân công chúa đi sớm."
Nàng lớn lên ở lãnh cung, chàng đã nghe nói qua. Có thể có được địa vị như hôm nay thực sự là không dễ dàng.
Do đó lời nói ra chàng cố gắng mười phần dịu dàng.
Ai ngờ Lý Thuật nghe được chỉ cười: "Ngươi đừng dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện với ta, cứ như là ta giữ cây trâm để nhìn vật nhớ người vậy. Ta không đa sầu đa cảm như thế đâu.". Tiên Hiệp Hay
Giọng nói của nàng bình thường, thậm chí còn rất nhẹ nhàng, mang theo ý cười, nhìn chằm chằm vách đá thô sạn.
" Khi còn nhỏ thân thể ta không được tốt, nhiều bệnh. Nhưng chúng ta ở lãnh cung, sinh bệnh cũng không có thái y tới. Mỗi lần ta ốm nặng, mẫu thân không có cách nào, chỉ có thể lấy trang sức ra ngoài hối lộ thủ vệ thái giám, nhờ bọn họ chạy tới trung cung nói vài lời, xin Hoàng Hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995631/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.