Lúc Thẩm Hiếu đang mải nhìn Lý Thuật thì nàng đột nhiên nghiêng đầu qua, đối mắt với chàng. Thẩm Hiếu bị nàng bắt quả tang, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, Lý Thuật cũng nhanh chóng thu mắt về, nhìn chằm chằm đống lửa một lúc lâu.
Nàng chớp chớp mắt, sau đó lại quay đầu nhìn Thẩm Hiếu.
Sau đó mới nói: "Thì ra ta không bị mù."
Thẩm Hiếu:......???
Lý Thuật thấy chàng khó hiểu, tuần tự giải thích: "Sau khi bị ngã xuống ta liền ngất đi, tỉnh dậy lại không nhìn thấy gì cả, không biết là đêm xuống rồi hay mình bị mù nữa."
Nói đoạn, nàng lại quay sang nhìn chằm chằm ánh lửa, cảm thán: "Thì ra ta không bị mù."
Trên mặt hiện ra vẻ biết ơn sau khi vượt qua tai nạn.
Thẩm Hiếu hiếm khi thấy nàng như vậy...... Dáng vẻ ngốc nghếch, không khỏi cảm thấy buồn cười, đến gần đống lửa nói: "Cô đọc thoại bản nhiều quá."
Trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc.
Mấy chuyện gì mà ngã xuống vách núi, không phải mất trí nhớ thì chính là bị mù.
Chàng nhắc nhở: "Đừng nhìn lửa chằm chằm như thế, nhìn lâu mắt lại bị thương bây giờ."
Lý Thuật mới thôi không nhìn đống lửa nữa, ngược lại đánh giá sơn động.
Sơn động này hẹp nhưng dài, chỉ là không cao lắm, Thẩm Hiếu đứng lên thì chỉ có thể hơi cúi người. Bên trong chỉ có một cục đá lớn, miễn cưỡng xem như sạch sẽ để Lý Thuật ngồi, Thẩm Hiếu chỉ có thể ngồi xổm.
Chàng quỳ một đầu gối xuống đất, nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995629/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.