Trong nửa tháng này, thành Trường An nếu nói rối loạn thì có rối loạn, nói thái bình thì cũng thái bình.
Đám thế gia lúc trước cứng miệng nhất định không chịu giao ra lương thực hiện giờ lại vô cùng nhiệt tình, mấy vạn thạch lương thực cứ lần lượt được chuyển đến Hộ Bộ, Hộ Bộ bận tối mắt tối mũi thu xếp, lại lo cứu tế, quan viên ngày nào cũng đêm sờ mới về nhà.
Hộ Bộ lắm việc, Môn Hạ Tỉnh cũng không nhàn nhã.
Thẩm Hiếu mới được thăng chức gia nhập Môn Hạ Tỉnh, ngồi chưa ấm chỗ, uy danh đã vang xa. Công việc của chàng là xem xét tấu chương, đôi mắt kĩ như lược bí, trong tấu chương dù có một lỗi nhỏ đều bị chàng nhặt ra, không lưu tình chút nào trả hết về, làm không ít quan viên mất hết mặt mũi.
Trước giờ chức vụ trong Môn Hạ Tỉnh đều do con cháu thế gia cầm giữ, chư vị đồng liêu xem thường chàng xuất thân thấp kém, bèn cùng nhau cô lập chàng, cả ngày ở trước mặt chàng âm dương quái khí vừa lén lút vừa công khai khinh bỉ chàng, tổ chức mấy yến hội gì đó cũng không mời chàng, muốn khiến Thẩm Hiếu biết khó mà lui.
Nhưng Thẩm Hiếu trời sinh cô độc, căn bản không để bụng, một mình độc lai độc vãng, ngược lại càng thêm có vẻ xuất sắc kiêu ngạo.
Trong triều thế gia đại tộc đều có quan hệ thông gia với nhau, nếu nhà này phạm tội, bị người khác dâng tấu tố cáo, nhờ có các mối quan hệ nhập nhằng đó mà bình thường cứ đến Môn Hạ Tỉnh là tấu chương sẽ bị chặn lại, không khiến Hoàng Thượng phải bận lòng.
Bây giờ hay rồi, Thẩm Hiếu chay mặn đều không ăn, không quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần là tấu chương buộc tội, đều được đưa đến chỗ Hoàng Thượng. Nửa tháng này, trong triều có không ít quan viên bị bệ hạ răn dạy, nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an.
Như thế, Thẩm Hiếu liền có một biệt danh là "Thẩm Diêm Vương", ý nói chính là chàng mặt lạnh tâm tàn nhẫn.
Mà trong thành Trường An người được thái bình, chủ yếu là nói Bình Dương công chúa và Thái Tử. Sau khi bị Hoàng Thượng trách cứ, công chúa liền ngoan ngoãn giấu mình trong phủ. Thái Tử cũng rúc mặt trong Đông Cung, chỉ còn chờ Thôi Tiến Chi hoàn thành công trình kênh Vĩnh Thông, lấy chuyện này làm chiến tích, đổi lấy một nụ cười của Hoàng Thượng.
Thôi Tiến Chi tập trung cao độ vào công việc ở Vĩnh Thông, vô cùng bận rộn. Bởi vậy mà Lưu quản sự mãi vẫn chưa tìm được cơ hội cầu kiến Thôi Tiến Chi.
Từ ngày ông ta bị đuổi khỏi phủ Bình Dương công chúa đến nay đã hơn nửa tháng.
Vốn ông ta định quay lại nhà cũ Thôi gia, nhưng ở Thôi gia hiện giờ lại không có vị trí nào cho ông ta nữa. Cũng không khó hiểu, ông ta bị điều đi khỏi Thôi gia đã 5 năm, vị trí quản sự năm đó đã có người phụ trách.
Hơn nữa mấy năm nay Thôi gia không còn vinh quang như trước, đã bỏ bớt không ít nô bộc, cũng bán đi mấy thôn trang. Cho nên dù ông ta có về Thôi gia, cũng không có thôn trang nào cần ông ta quản, chỉ còn cách làm một nô bộc tầm thường.
Nhưng Lưu quản sự đã quen làm lớn, sao chịu được cảnh cúi mình trước ai.
Do đó suốt thời gian này ông ta vẫn muốn được gặp Thôi Tiến Chi một lần, cầu xin phò mã gia niệm tình mấy năm nay ông ta giúp công chúa phân ưu không ít, để ông ta được làm một quản sự ở Thôi gia.
Nhưng cầu kiến nửa tháng, Thôi Tiến Chi cũng không rảnh gặp.
Lưu quản sự trong lòng phát hoảng, chỉ sợ phò mã gia cũng giống công chúa, không muốn lưu ông ta lại nữa.
Sợ hãi đi qua, ông ta phải nghĩ cách, có khi phải lấy lòng người bên cạnh phò mã một phen, để người ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt phò mã.
Hôm nay chính ngọ, Lưu quản sự liền tới Duyên Khang phường, muốn cầu kiến Thanh La cô nương.
Mấy năm nay ông ta chỉ ở điền trang, giờ mới biết thì ra phò mã nuôi ngoại thất.
Chẳng trách công chúa lại quyết liệt với phò mã như vậy.
Tòa nhà phò mã mua cho ngoại thất là kiểu thanh u, phía sau bờ tường trắng lộ ra màu xanh biếc của hàng cây cổ thụ, có cảm giác an tĩnh tránh xa trần thế, cửa lớn sơn đen đóng chặt.
Ông ta gõ cửa, sau khi nói ra lí do cầu kiến, người gác cổng liền đón ông ta vào, vòng qua ảnh bích, dọc theo trung đình tiến thẳng đến nhà chính.
Đứng trong nhà chính, ông ta cũng không quỳ, hai tay rũ bên người.
Trước khi đến đây vốn ông ta đã nghĩ rồi, người ta là ngoại thất hay nội thất không quan trọng, người ta là người có tiếng nói trước mặt phò mã gia, dù sao cũng phải lấy lòng một chút.
Nhưng lúc này thật sự đến rồi, Lưu quản sự lại cảm thấy từ đáy lòng xông lên một cảm giác khó chịu, chút giả bộ cũng không muốn làm.
Từ trước đến nay ông ta là đại quản sự, hiện giờ lại phải muối mặt đi cầu xin một đứa ngoại thất không lên nổi mặt bàn?
Còn nữa, Bình Dương công chúa tài giỏi như vậy, chuyện trong phủ quản lí gọn gàng ngăn nắp, phò mã sao có thể phụ bạc nàng, đi nuôi dưỡng ngoại thất chứ?!
Người gác cổng đi vào trắc gian, Lưu quản sự nghe thấy hắn nói: "Cô nương, Lưu quản sự trước đây ở phủ công chúa có việc cầu kiến ngài."
Lưu quản sự nghe xong thầm nghĩ, đứa ngoại thất này ít ra còn có chút quy củ, không danh không phận biết xưng là "Cô nương". Nghe nói không ít ngoại thất nhà khác, ngấm ngầm phá quy củ, không có người bắt hạ nhân gọi là "Phu nhân".
"Để ông ấy vào đi." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Lưu quản sự nghe thấy liền bước vào trắc gian, nhìn trái nhìn phải, không có chút quy củ giữa hạ nhân và chủ tử.
Nàng ta cũng xứng gọi là chủ tử?
Trên tháp La Hán có một thiếu phụ đang ngồi, trong tay cầm khung thêu, trên bàn đặt những miếng vải lớn, xem ra nàng ta đang may xiêm y cho phò mã.
Thấy Lưu quản sự thẳng thừng nhìn mình, Thanh La cũng không tức giận.
Lưu quản sự cố ép mình chắp tay trước ngực, hành lễ một cách qua loa: "Gặp qua Thanh La cô nương."
Thanh La gác khung thêu xuống, nhỏ giọng phân phó: "Lấy cho quản sự một chiếc ghế, lại mang trà lên."
"Hôm nay trời độc, ngươi từ phủ công chúa tới, đừng để bị say nóng."
Lập tức có nha hoàn mang ghế đến, mời Lưu quản sự ngồi xuống. Đãi ngộ như vậy ông ta còn chưa được trải nghiệm bao giờ.
Công chúa xưa nay lãnh đạm, đừng nói ngồi, không bắt quỳ đáp lời đã là thiên đại ban ân.
Thanh La thấy ông ta ngồi xuống, mới mở miệng chậm rãi nói:
"Ta cũng nghe nói, công chúa gần đây sắp xếp lại phủ đệ, cho nghỉ không ít lão nhân có năng lực, quản sự chính là trong số đó nhỉ."
Lưu quản sự gật đầu: "Đúng vậy."
Thanh La lại hỏi: "Vậy quản sự hiện giờ trở về nhà cũ Thôi gia làm nhiệm vụ gì?"
Lưu quản sự lộ ra vẻ bối rối: "Cũng...... Cũng không việc gì để làm."
Thanh La nghe xong liền hiểu:
"Này cũng khó trách. Dù sao ngươi cũng đã rời bổn trạch lâu như vậy, thời gian ngắn cũng không thể tìm được vị trí nào hợp ý. Không sao, ngươi cũng đừng lo quá."
Nàng ta mím môi cười, mang theo vài phần thiện giải nhân ý:
"Ngươi có bản lĩnh, ta đã nghe nói qua rồi. Tam Lang biết dùng người, tất nhiên sẽ không bỏ phí ngươi. Chỉ là gần đây chàng rất bận, không có thời gian quản chuyện hạ nhân, cho nên chưa có an bài nào cả."
Lưu quản sự nghe nàng ta gọi "Tam Lang" thì hơi nhíu mày.
Xưng hô thân mật thật đấy, như thể nàng ta với phò mã mới là phu thê.
Công chúa trước giờ toàn gọi cả tên lẫn họ phò mã.
Lưu quản sự lúc này mới cảm nhận được, kỳ thật công chúa và phò mã gia sớm đã có nhiều ngăn cách.
Thanh La lại nói: "Ngươi yên tâm, chờ việc ở kênh Vĩnh Thông kết thúc, ta sẽ nhắc đến ngươi với chàng, không để chàng ấy quên mất đâu."
Lưu quản sự nghe xong, nhất thời lòng tràn đầy vui sướng.
Ông ta mới tới, còn chưa nói được mấy câu, thậm chí thái độ cũng không tốt, không ngờ vị Thanh La cô nương này lại biết nhìn mặt đoán ý, chủ động nói ra nhu cầu trong lòng ông ta.
Lưu quản sự vội từ ghế tròn đứng dậy, lần này vô cùng thật tâm hành lễ: "Đa tạ cô nương!"
Thanh La nhấp môi, cười ngại ngùng: "Không cần cảm tạ ta. Do bản thân ngươi có bản lĩnh, Tam Lang sẽ không bỏ rơi ngươi, ta chẳng qua chỉ nhắc nhở chút chút."
Lưu quản sự nghe được trong lòng ấm áp.
Vị cô nương này thật đúng là tốt bụng, rõ ràng giúp đỡ người khác, lại còn không có một chút dáng vẻ ban ân, càng làm cho người ta ghi nhận lòng tốt của nàng.
Thanh La nói tiếp:
"Nghe nói hôm nay công việc ở Vĩnh Thông sẽ hoàn tất, nói không chừng Tam Lang sẽ về ngay, ngươi hay là cứ ở đây đợi, nếu chàng trở về ngươi có thể gặp trực tiếp luôn."
Lưu quản sự đang lo không gặp được Thôi Tiến Chi, nghe vậy lại nói một tiếng cảm ơn.
Trên mặt Thanh La lộ ra vẻ ôn nhu:
"Giữa trưa rồi, ngươi chắc chưa dùng bữa, đi xuống ăn cơm đi, rồi tới phòng cho khách nghỉ một lát. Tam Lang về ta sẽ cho người đến gọi."
Lưu quản sự cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Ông ta đi rồi, Thanh La lại cầm khung thêu lên tiếp tục thêu thùa, lại thấy nha hoàn bưng một chén trà nhỏ lại đây, để trên bàn rồi nổi giận đùng đùng: "Cái người Lưu quản sự gì kia, là nô tài bị Bình Dương công chúa đuổi cổ, cô nương khách khí với ông ta làm gì?"
Thanh La nhìn nha hoàn một cái, nghiêm mặt nói:
"Lưu quản sự tuy rằng bị đuổi ra ngoài, nhưng ông ta có năng lực, Tam Lang khẳng định sẽ dùng người, ngày sau không chừng ông ta sẽ là đại quản sự ở Thôi phủ. Đối đãi tốt một chút cũng có mất gì đâu."
Lúc có thể ban ân huệ thì nhất định nên ban ân huệ, đây luôn là quy tắc hành sự của Thanh La.
" Lưu quản sự thì thôi, nhưng tại sao đối với bất cứ hạ nhân nào ngài cũng tỏ ra ôn hòa như vậy chứ."
Nha hoàn không vui chút nào. Nàng ta hầu hạ cô nương đều là ăn nói khép nép, thế chẳng phải nàng ta càng thấp hơn người ta hay sao.
Làm chủ nhân không thể để mất phong thái như thế được.
Nha hoàn khuyên nhủ: "Cô nương, ngài hiện giờ chính là nữ chủ nhân tòa viện này, cũng không thể mãi hạ mình xuống giống như trước. Ngài phải uy nghiêm một chút. Giống...... giống Bình Dương công chúa ấy ạ, ngài ấy lợi hại biết bao nhiêu, nhìn người nào là người nấy sợ tới mức không dám nhúc nhích. Đó mới là dáng vẻ chủ tử!"
Tính tình của cô nương quá mềm yếu.
Thanh La lại chỉ nhìn nha hoàn rồi lắc đầu cười cười không đáp, tiếp tục cúi đầu thêu hoa.
Trên đời này có thể có bao nhiêu người con gái giống Bình Dương công chúa đâu.
Nàng ấy quá lợi hại, muốn cái gì đều có thể tự mình giành lấy, thoải mái mà không cần tốn nhiều sức.
Cũng là vì nàng ấy lợi hại như vậy, cho nên nàng luôn có vẻ quá mức lạnh lùng, đối nhân xử thế chỉ dựa vào năng lực, chưa từng biết dùng tình cảm lung lạc lòng người. Trên người nàng ấy chưa từng có một phân dịu dàng ôn nhu.
Thanh La được gặp Bình Dương công chúa không nhiều, chỉ nhớ nàng ấy có một đôi mắt sắc bén lãnh đạm, dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong tâm người khác.
Chẳng ai thích một đôi mắt như vậy.
Thôi Tiến Chi thích tới chỗ nàng ta, không phải vì nàng ta thông minh, cũng không phải bởi vì nàng ta có năng lực. Mấy thứ ấy nàng ta làm sao so được với Bình Dương công chúa, nhưng công chúa cũng có thứ không bằng nàng ta —— nàng ta có thể mang đến cho Thôi Tiến Chi ôn nhu chăm sóc, Bình Dương công chúa lại chỉ biết dùng chính sự đè ép y.
Nàng ta chỉ cần phát huy sở trường của mình là được.
Những ngón tay trắng trẻo mềm mại tiếp tục uốn lượn như múa trên mặt vải.
Nàng ta đang may cho Thôi Tiến Chi một chiếc áo trong mới, trên vạt áo thêu hoa văn cây trúc, phải may nhanh cho xong. Chỉ đợi y xong việc ở Vĩnh Thông trở về là có áo mới để mặc rồi.
Công chúa vĩnh viễn sẽ không làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nha hoàn thấy nàng ta chỉ lo thêu thùa, thở dài: "Cô nương đừng thêu nữa, thêu cả một buổi sáng rồi ngài cũng nên nghỉ ngơi chút đi ạ, cũng phải cho mắt nghỉ chứ."
Thanh La quả thật cũng cảm thấy mắt có chút khô, dù sao chỗ cần thêu còn lại cũng không nhiều, đến chiều chắc cũng xong. Liền buông khung thêu, được nha hoàn đỡ ra cửa.
Dọc theo hành lang gấp khúc đi vào một hoa viên nhỏ, còn chưa đi được vài bước, cách hàng cây trúc vọng tới giọng của Lưu quản sự.
Một đám tôi tớ đang vây quanh ông ta.
Thanh La nghe tiếng thì dừng lại.
Đám tôi tớ đó đều là hạ nhân làm việc nặng, khó được mấy khi nhìn thấy một đại quản sự, người ta còn là quản sự điền trang lớn nhất của công chúa, quả thực là nhân vật đứng đầu trong giới hạ nhân.
Mấy tôi tớ đều mang vẻ mặt hâm mộ, vây quanh Lưu quản sự, như thể mỗi lời ông ta nói ra đều là khuôn vàng thước ngọc.
Lưu quản sự được nịnh nọt đến cao hứng, cũng có chút lâng lâng, liền kể lể mấy chuyện uy phong lúc còn quản sự điền trang, mấy tên tôi tớ nghe xong ai nấy cũng xuýt xoa.
Đến bao giờ bọn họ có thể lên làm quản sự nhỉ, quá là vinh quang!
Chao ôi, chỉ tiếc bọn họ phải đi theo một chủ nhân là ngoại thất, không có gia sản gì, cả đời sợ chỉ có thể làm tạp dịch.
Có người nghe xong liền hỏi: "Quản sự, vậy ngài rốt cuộc làm sai chuyện gì, khiến công chúa trả ngài về Thôi gia thế?"
Sắc mặt Lưu quản sự lập tức sa sầm xuống.
Mấy hạ nhân bên cạnh liền chọc chọc cái tên không biết giữ mồm miệng kia, khuyên nhủ: "Không sao không sao, về Thôi gia cũng làm quản sự mà!"
Lưu quản sự cười một cách miễn cưỡng, lấy lại tinh thần trả lời:
"Kỳ thật ta cũng không phạm lỗi gì lớn, chẳng qua vướng phải chuyện quan viên triều đình đánh nhau, mới dính đen đủi. Hộ Bộ tới điền trang của công chúa cướp lương thực chắc các ngươi đều nghe qua rồi? Người cướp lương chính là Hộ Bộ Thẩm đại nhân, đêm đó dẫn theo năm trăm tên lính xông thẳng vào điền trang. Ta vốn muốn ngăn cản, nhưng ngày đó không khéo một nửa số hộ vệ đều bị công chúa điều đi rồi, thủ hạ của ta chỉ còn hơn hai mươi người. Ta đương nhiên ngăn cản không được, thế là lương thực bị cướp đi."
Lưu quản sự thở dài: "Chính là vì chuyện này."
Mấy hạ nhân liền phụ họa: "Làm sao mà cản được, chuyện này ngài cũng không sai."
Mà Thanh La đứng phía sau hàng trúc nghe thấy lời của Lưu quản sự cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đêm đó Hộ Bộ muốn tới cướp lương, công chúa cũng vừa hay điều đi một nửa số hộ vệ...... cũng quá trùng hợp đi.
Thời gian đó là lúc vấn đề quyên lương vô cùng cấp bách, ngay cả Thôi Tiến Chi cũng phái người đi bảo vệ điền trang Thôi gia. Bình Dương công chúa xưa nay thông minh cẩn thận, sao có thể vô cớ điều hộ vệ điền trang đi?
Gần đây công chúa lại dọn dẹp phủ đệ, đuổi hết hạ nhân từ Thôi gia, hoặc có quan hệ thân cận với Thôi Tiến Chi. Giống như muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với y vậy.
Hai việc này...... Thanh La cảm giác đó không phải trùng hợp, nhất định hai việc này có mối liên hệ nào đó. Nàng ta biết trong đó có bất thường nhưng chỉ có thể mông lung suy nghĩ, lại không nó khả năng làm sáng tỏ. Nàng ta chỉ có một loại trực giác nhạy bén, rằng có gì đó cổ quái đang diễn ra.
Bình Dương công chúa thông minh như vậy, thông minh đến mức Thanh La không dám nhìn lên. Cho nên nàng ta càng chắc chắn, những chuyện công chúa làm đều đã được nàng ấy trù tính từ lâu.
Thanh La chợt siết chặt tay nha hoàn: "Mau, chuẩn bị ngựa, ta muốn tới Vĩnh Thông Cừ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]