Bởi vì bệnh viện khá xa, tôi gọi điện thoại cho người lái xe tới đón tôi và Chu Thù Cẩm. Lúc đứng ở ven đường chờ xe, Chu Thù Cẩm cúi đầu thỉnh thoảng đạp đá trên mặt đất, quần áo ngâm nước dính sát trên người, hắn đưa tay kéo góc áo, lại nhấc chân đá cỏ dại trên mặt đất, mấy phút sau hắn tiến đến bên cạnh tôi cúi đầu nhìn chằm chằm giày của mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía tôi: “Trong giày của em nhiều nước quá, kêu sùng sục cả lên.”
Tôi nói, “Vậy thì cậu cởi giày ra.”
Hắn lập tức ngồi xổm xuống cởi dây giày của mình, sau khi ném sang một bên, hắn ngồi xổm nghiêng ngẩng đầu nhìn tôi: “Trong vớ cũng toàn là nước thôi.”
Tôi cau mày: “Cởi hết ra.”
Hắn đưa tay kéo vớ xuống, một đôi chân bị phồng rộp đến trắng bệch giẫm lên đống cỏ dại và đá vụn, ngón chân hắn nhích tới nhích lui trên mặt đất, ngồi chù ụ nhìn chằm chằm chân mình một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn tôi: “Đói bụng.”
Tôi nhìn đăm đắm hắn một lát: “Mẹ nó tôi còn chưa ăn đâu.”
Hắn chậm rãi ồ một tiếng, cách một lát hắn đột nhiên đứng lên chạy tới chỗ hắn nhảy xuống biển trước đó, tôi còn muốn hỏi tên ngốc này định làm gì, hắn chạy tới khom lưng không biết nhặt được thứ gì quỷ quái lại vui vẻ chạy về.
Hắn chạy về bên cạnh tôi thở hổn hển, tay cầm lấy một chiếc bánh mì và một chai nước ngửa đầu nhìn tôi với sự phấn khích: “Bánh mì.” Hắn xé túi ra và đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dinh/1039645/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.