Trên đường Tống Ích đưa tôi ra sân bay còn phá lệ dông dài thêm hai câu, tôi không kiên nhẫn mắng cút đi, anh ta còn vô nghĩa chậc chậc một tiếng. Đến lúc sắp xuống xe, thì ngữ điệu đầy thâm ý nói một câu: “Nếu như có thể đi thì đi luôn, đừng về nữa.”
Tôi liếc anh, đang muốn cười người này chắc chắn không ưa mình, sau khi xe dừng lại, Tống Ích đưa cho tôi một phong bì dán kĩ, lúc này tôi chuẩn bị bóc ra: “Thời đại này còn có người viết thư tay à?”
Tống Ích đè tay tôi mở thư, đi qua bên kia mở cửa xe cho tôi: “Tôi đưa cậu đến đây thôi, không nhìn cậu lên máy bay đâu.” Ngừng một chút anh nói tiếp: “Lên máy bay rồi hẵng mở.”
“…” Tôi nhìn anh, “Viết gì trong đấy mà phải thần thần bí bí vậy?”
Tống Ích đẩy tôi ra khỏi xe: “Ít nhiều gì thì đến bây giờ chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi mấy năm, hầu như chưa bao giờ tách ra.”
Tôi và Tống Ích quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh ta thay tôi đỡ một đao, vết sẹo kia hiện tại còn nằm ngang sau lưng anh, cũng là anh ấy cùng tôi xa xứ, lúc hai chúng tôi nghèo nhất, thì ở khách sạn hai giá hai mươi đồng một đêm.
Bên giường có mùi rỉ sắt, thậm chí mùi tinh dịch do khách ở trước đấy lưu lại, chăn ướt sũng như chưa giặt bao giờ. Ban đêm chúng tôi im lặng nhặt thuốc người ta hút dở vứt đi, chia nhau rít vài hơi.
Đây cũng không phải là ký ức đáng để nhắc tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dinh/1039639/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.