Cuối cùng ai cũng không biết Đường Đông Đông ngủ thiếp đi hay đã ngất, tựa vào vai tôi nửa ngày không có động tĩnh, tôi đẩy hắn, trong mũi anh ta “Ừ” ra hai tiếng nói: “Mệt. “Sau đó lại không có động tĩnh gì nữa.
“Đường Đông Đông, đừng giả chết.” Tôi ngồi trên bồn cầu một lúc.
“…” Đầu hắn cọ cọ trên vai tôi.
Tôi thấy hắn xem lời tôi nói như đánh rắm, tôi đẩy hắn từ trên đùi tôi lên, hắn lảo đảo hai bước thiếu chút nữa dập đầu vào cửa nhà vệ sinh, đầu gối đặt cạnh cửa, bên trong đùi còn có chút vết nước đang chậm rãi nhỏ xuống.
Tôi vốn là muốn bảo hắn đừng giả chết, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài trở về, nhìn thấy dấu vết dưới thân hắn không nhịn được vui vẻ: “Sao nào, hiện tại ở phía dưới em còn có thể chảy nước?”
Tay hắn chống tấm cửa dừng một hồi lâu, cúi đầu nhặt quần của mình mặc vào, thắt dây kéo khóa, mở cửa cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài, rửa tay ở bồn rửa tay, sau đó lại lau mặt, rút giấy lau khô tay xong xuôi đi đến cửa nhà vệ sinh.
Có vẻ như hắn không sẵn sàng để nói chuyện với tôi, tôi nhắc nhở khi hắn đặt tay lên tay nắm cửa: “Đừng ăn không ngồi rồi tới làm phiền tôi.”
Chu Thù Cẩm quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt hắn bởi vì vừa mới khóc có chút sưng đỏ, mí mắt khẽ nhắm vô cùng khinh thường, tôi cho rằng hắn lại phát bệnh, nói hai câu để đâm tôi, nhưng hắn không nói lời nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dinh/1039628/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.