Giang Duy có thể nói là đùng đùng nổi giận bò về nhà, đem Giang Hoài đuổi vào phòng ngủ, để là y ngồi trừng mắt nhìn tường sinh hờn dỗi.
Cái gì chứ?
Sinh hờn dỗi không phải chỉ có nữ nhân mới có sao?
Ngạch, vậy xin hỏi, nửa đêm khuya khoắt, ngươi nghĩ y là bị làm sao chứ?
Là đấm tường trút giận, hay là chạy ra sân thượng hét lớn?
Cả hai a… Nếu như không nghĩ tới phiếu phạt quét rác quanh khu, y bực tới mấy cũng chỉ còn một cách…
Lâm Cần tối nay nói cái gì chứ, lời khó nghe đến đâu Giang Duy cũng đã từng khinh qua, thời đại học còn làm loạn trong gay pub cơ mà, có lúc còn nhìn nhầm người trong quán mà mắng to, người ta mắng càng khó nghe, đổi lại càng thêm bản lĩnh.
Khi đó Giang Duy cũng không phản ứng như này, nếu chỉ điểm nhục mạ ấy cũng không chịu được, thế thì ánh mắt để ý cùng mấy lời xì xào kì thị, một ngày nào đó y sẽ vì không chịu được mà đi tới đường cùng.
Những năm y đi học, đều là bàng quan đối với mọi quan điểm, lời nói đối với đồng tính.
Nhưng ngày hôm nay, người nói ra lời đó, lại là bạn tốt nhất của y, Lâm Cần.
Y cũng đã từng tưởng tượng, rằng người thân y, bạn bè y, nếu một ngày bọn họ biết khuynh hướng của y, phản ứng của họ sẽ thế nào.
Nhưng y thật không ngờ, người bên cạnh hắn, người đầu tiên thốt ra lời đó, lại là Lâm Cần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-sinh-hoat/2306806/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.