Một tuần lặng lẽ trôi qua, nhanh tới mức Giang Duy thật muốn hô gào tăng lương, bằng không thì bất kể thế nào, y cũng sẽ từ chức, rước lấy vô số ánh mắt lườm nguýt của mọi người.
Đồng sự ngoài mặt thì duy trì hỗ trợ, trong bụng lại thầm than: tiền lương cảnh sát có thể dễ dàng tăng được sao… Hắn đã hô tăng lương nhiều năm rồi, cũng biết đây chỉ là ước vọng nhỏ bé thôi… Vẫn kiên trì bám trụ như y a… Thật khiến người ta không nỡ phá tan ước vọng a…
Hàng xóm láng giềng thầm tính kế: Giang Duy lại đòi tăng lương nữa rồi, một năm tăng lương vài lần, xem ra cảnh sát đúng là một công việc béo bở mà, không tồi, nhất định phải để con trai (con gái) nhà ta vào cảnh giáo học mới được!
Lí Hiên nhíu mày: Kiến nghị đi, dù sao tiền lương có tăng cũng không tới tay hắn, hiện tại tài chính trong nhà đều là do y giữ cả.
Thật vất vả mới đem được mấy tiểu tử trốn trên núi kia xuống, chui trên núi vài ngày thôi cũng đủ để bọn chúng hô khóc gọi cha gọi mẹ rồi, làm xong thủ tục, liền ném bọn chúng vào trại cải tạo đi…
Nếu cha mẹ quản lý không được, vậy đành để các chuyên gia trong lĩnh vực này bận rộn thêm một chút đi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cấp trên thương tình cũng cho hội cảnh sát bọn họ được một ngày nghỉ, ngạch, đương nhiên là nghỉ định kỳ, không tiền thưởng, không một hào luôn, tất nhiên cũng sẽ không có tăng lương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-sinh-hoat/2306803/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.