Từ lúc Lí Hiên thúc thúc vào ở cùng, cuộc sống của Giang Hoài có thể nói là càng thêm vui vẻ.
Không cần phải ngày nào cũng ăn cơm cháy của bố nấu, chẳng phải ăn đồ ăn nêm quá tay…
Chú còn dạy cậu học, tuy là chỉ lúc rảnh rỗi mới dạy, bởi chú nói, đấy là trách nhiệm của người làm cha a.
“ Trên cây có 8 con chim, thợ săn bắn chết một, hỏi còn bao nhiêu? Ôi trời, là kẻ nào ra đề bài ngây thơ đến vậy? Bắn chết một con thì vẫn là tám con chứ sao, chẳng nhẽ nó chết rồi thì không được tính là chim chắc?”
“Giang Hoài a, con chẳng phải vẫn là trẻ con sao, tưởng tượng phong phú hơn không được sao? Bầu trời có nhất định phải là màu lam không? Cây cỏ nhất thiết phải màu lục? Thế thì con sẽ không vẽ nỗi những bức bầu trời có mây, với cây cỏ mùa đông a!”
…
Quên đi, vẫn là không nên nghĩ lại…Như này chỉ càng tăng thêm nỗi thất vọng về cha thôi…Cậu là một đứa trẻ thông minh, cha chung quy vẫn là người sinh thành ra cậu, ít ra cũng phải tôn trọng một chút.
Lúc chú mới chuyển vào ở, cha cứ nhắc đi nhắc lại một câu, thậm chí, đến cả lúc cậu đang ngủ cũng ghé vào tai nói “Ngàn vạn lần không được để Lí Tu biết”, làm cậu ban đêm gặp ác mộng…= =
Mà cho dù cha không nói, thì cậu cũng chẳng kể cho Lí Tu tỉ biết đâu, tỉ ấy tuy là rất hay mua kem cho cậu, chính là tỷ ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-sinh-hoat/2306784/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.