Chương trước
Chương sau
Bên này, Lí Tu cho dù rượu say bí tỉ vẫn cố lôi kéo hai người Giang Lí, bên kia, đầu sỏ Dương Đằng chỉ có một mình khốn khổ chiến đấu.
“Mẹ, ngươi giả bộ bênh bắt ta trở về rốt cục là có chuyện gì?”
Ngàn vạn dặm xa xôi, gió bụi mệt mỏi, Dương Đằng từ Quảng Đông trở về Hồ Nam, dọc đường đi thấp thỏm không yên lòng, đẩy cửa nhà mình, chứng kiến lão mẹ đang “Hô hô” cười, xem “Mẹ chồng ghẻ lạnh con dâu” thật hào hứng đi, trong nháy mắt đông cúng lại hết cả…
Trong điện thoại, tiểu muộn đã nói gì với hắn chứ? Lão mẹ sinh bệnh nhập viện, sốt cao không hạ, khóc lóc thảm thiết, kháo! Hắn sớm nên nghĩ tới trò lừa bịp này mới phải!
Dương Đằng bất mãn trừng mắt nhìn ai đó đang một mực nhìn vào máy tính, đối với huynh trưởng ngoảnh mặt làm ngơ, “Đồng bọn”, không nghĩ tới nàng cũng sẽ diễn kịch nha! Tưởng giả bộ không biết là thoát được chắc? Đợi lát nữa thử xem!
“Có chuyện gì! Thân là mẹ, muốn gặp con trai mình không được sao!” Bác Dương đã ngoài năm mươi, sức khỏe vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, oán trách con trai đi công tác liên tục, “Ngươi đúng là đồ vô lương tâm mà! Công tác xong, ngươi có mấy lần trở về nhà hả! Ta xem ngươi đi như thế, đức hạnh là gì có khi ngươi cũng quên rồi đi! Chỉ biết hàng tháng gửi tiền về, tiền là gì chứ! Ta nói ngươi biết! Ta cũng có tiền lương, có thể tự mình sinh sống! Không thèm tiền của người gửi! Hứ!! ╭(╯^╰)╮”
Bác Dương cáu như vậy cũng không phải là vô lí.
“Mẹ…” Nói hắn bất hiếu như vậy cũng hơi, “Con không phải đã về rồi sao…” Hắn vô lực cúi xuống, nói muốn gặp con trai, ai tin được? Hắn lần trước nghỉ 1/5 mới về xong, e là còn có âm mưu gì đây?
“Nếu ta không giả bệnh, liệu ngươi có chịu về không?” Bác Dương quét mắt nhìn hắn một cái, “Ngày mai cùng ta tới nhà ông Lục nói chuyện, ông ấy có cô con gái, là Tiểu Cần, còn nhớ không? Khuôn mặt phúc hậu, nhìn qua cũng dễ đẻ nữa a…”
“…” Quả nhiên…Mi mắt hắn giật giật, xem mặt?
“Ngày mốt, chúng ta lại tới nhà bà Trương, bả có đứa cháu ngoại năm nay mới tốt nghiệp đại học, ta nhìn qua rồi, lớn lên khả ái, lại còn học trưởng Cao Tài nổi tiếng nữa.”
“Mẹ… = =”
“A, còn có nhóm người qua đường, Giáp biểu muội, năm nay hai mươi hai tuổi, tuổi rồng, kém ngươi bốn tuổi, vừa đẹp.”
“Mẹ…” Dương Đằng xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, “Ngươi là gọi con về để xem mắt sao?”
“Là đương nhiên!” Bác Dương vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, “Ta xem ngươi cũng đến tuổi lấy vợ rồi đi.”
“Con cùng mẹ cũng đã nói quá rồi đi, con có người yêu rồi.”
“Ngươi nói có bạn gái, thế nàng đâu? Ngươi cũng phải đem về đây cho ta xem một cái chứ?” Bác Dương mới không tin, nó có bạn gái đã nhiều năm, đừng nói tới người, đến cả thanh âm cũng chưa từng nghe quá, nếu thực sự có bạn gái, hẳn nàng cũng nên gọi tới đây một cuộc, yêu cầu này cũng chẳng quá khó đi?
“Nàng không rảnh a,” Mẹ cùng Lí Tu giống nhau, điên điên khùng khùng, hai người mà gặp mặt, hắn ngày sau muốn sống yên ổn cũng khó a.
Viện cớ! “Không rảnh?! Là không có đúng không?!” Bác Dương hung dữ lớn tiếng, tức giận hướng hắn giậm chân nói, “Ta nói cho ngươi biết, năm nay ngươi kiểu gì cũng phải cưới về đây cho ta một nàng dâu! Bằng không ta không để ngươi yên đâu!”
“Mẹ…” Hắn trong giọng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Con trai a, không phải mẹ ép ngươi, ngươi cũng trưởng thành rồi, vài năm nữa cũng đã ba mười! Ngươi nhìn em trai ngươi xem, kém ngươi một tuổi, mà con cái đã đầy nhà rồi! Ngươi cũng không nên để ta ngồi ganh tị a!” Sửa thế tần công mềm mỏng.
“…”
“Được rồi…” Bác Dương giọng điệu vừa chuyển, dè dặt nuốt nước miếng, “Ngươi có phải vẫn lừa ta có bạn gái đúng không, thật ra là ngươi không muốn kết hôn đúng không?”
Không có mà! Mẹ như nào đến con trai mình cũng không tin chứ! “Ân…” Hắn hiện tại chính là không muốn kết hôn, hắn cùng Lí Tu tình cảm vẫn chưa ổn định a.
Ai, nghĩ lần này, vội vội vàng vàng rời đi, chưa kịp báo nàng một tiếng, không biết có sao không đây?
Bác Dương nhăn mày, tra hỏi kĩ càng, “Con trai a…Ngươi không phải là…cái đó đấy chứ?”
“Gì?”
“Là đồng tính a!” Bác Dương thanh âm cao vút làm Dương Đằng suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
“Hả?!”
Đem bộ dạng sửng sốt của con trai vào mắt bác Dương, chắc bị vạch trần rồi, bác nhất phó “Ta hiểu rồi” ngừng một lát, “Ta hiểu đây là thời đại tiến bộ, quan niệm thay đổi, ta cũng không phải là người cổ hủ…Chính là ngươi là con trai duy nhất của nhà này a! Dương gia hương khói cũng không thể như này mà đoạn a!”
= =  Những lời này mẹ nói ra không phải rất mâu thuẫn sao? Dương Đằng định thần, “Mẹ, con có bạn gái rồi mà…”
“Vậy mang về đây xem a!”
“Nàng không rảnh!”
“Biến! Ngày mai đi xem mặt!”

Hai mẹ con vì vấn đề con dâu tranh cãi không ngớt, xem ra trong khoảng thời gian nắng chiến tranh này sẽ không chấm dứt đâu…
Vẫn đang chuyên tâm vi vu bên máy tính, Dương tiểu muội nhìn bọn họ một cái, quay vào phòng viết –
Ta là một đứa nhỏ đáng thương, cha mất sớm, mẹ nghiện ngập, cả ngày lôi kéo ta “Thập bát tương tống”, đại ca là một người trầm mặc, nhàm chán, còn là một đồng tính trá hình…Trong nhà, ta chính là người cuối cùng có tâm hồn trong sáng nhất…
Xong, sau khi gửi bài, liền lên nhóm trên QQ “Nguyên sang hồ đồng – sáng đèn”, Dương tiểu muội mị hoặc nói – “Ta không trong sáng thì có ai trong sáng đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.