Lật mở cuốn lưu bút, một tờ giấy đã ố vàng từ bên trong rơi ranằm xuống mặt đất, tôi khom lưng nhặt lên, nét chữ tròn tròn vô cùng nắn nót hiện lên trên trang giấy, hồi ấy tôi còn tự hào vì chữ nghĩa củamình lắm, thế mà bây giờ nhìn lại chỉ thấy vừa non nớt vừa xiêu vẹo. Hai hàng chữ còn mang theo vết mực mờ mờ, đã nhuộm một lớp màu thời gian.
Tôi ngẩng đầu nhìn người nào đó đối diện mình đang có vẻ lúngtúng không yên rồi cười nhẹ một cái, để cuốn lưu bút xuống, tôi đặt taymình lên mu bàn tay người đó, không lên tiếng.
Sự im lặng giữa chúng tôi, giống như đã sớm trở thành một loạithói quen, cũng dường như là một kiểu ăn ý, yên tĩnh ở bên cạnh đốiphương, hưởng thụ không gian tĩnh lặng êm đềm không chút phiền não.
Tôi ngẩn nhìn gương mặt vẫn còn mang theo đôi nét trẻ con củacậu ấy, từ khi chúng tôi biết nhau đến bây giờ, vẻ ngoài của cậu ấy gầnnhư chẳng có quá nhiều thay đổi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đột nhiêntôi có một loại ảo giác: chúng tôi hãy còn sống trong những tháng năm đã chạy đi xa thật xa ấy.
“Thì ra năm đó cậu luôn yêu thầm mình?” Thực ra, tôi rất thíchchọc ghẹo cậu ấy, có điều gần đây tôi phát hiện hình như cậu ấy đã không còn là chàng trai hiền lành, chất phác của ngày xưa nữa rồi.
“Đúng thế, mình thể hiện rõ ràng như vậy mà cậu vẫn không biết,nói nghe xem cậu có phải là nữ sinh ngốc nhất mà mình từng gặp không?”Biết ngay mà, năm đó tôi còn đóng khung hình tượng cậu ấy là một chàngtrai kiệm lời nội tâm nữa đấy.
Nhưng nhắc chuyện năm đó ấy à…
Ngay lúc này tôi thực sự rất hạnh phúc, vì chúng tôi của thờiniên thiếu cuối cùng đã không bỏ lỡ nhau. Chợt suy nghĩ của tôi trôimiên man về những năm tháng quá khứ tươi mát một màu xanh.
…..
Tôi còn nhớ rất kỹ ngày đầu tiên quen cậu ấy, hôm ấy trời rất xanh.
Tôi ngồi một mình trên khán đài hướng mắt nhìn ra sân thể dụcrộng lớn, ngẩn người theo thói quen muôn đời khó bỏ. Hoàn cảnh lạ lẫm,yên tĩnh đến vô cùng, tôi vừa sợ hãi trước cô đơn lại vừa cảm thấy hưởng thụ loại cảm giác này.
Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ mắt long lanh nhìn trời là ưu thươngphải không nhỉ? Được rồi, chính tôi cũng bị bản thân mình dọa sợ luôn.
“Tâm trạng không tốt thì đi siêu thị bóp mì gói [1], đừng có mà ở đây ra vẻ buồn thương sầu muộn!” Nếu mà nhân vật nữ dũng mãnh nào đó ởđây, chắc chắn cậu ấy sẽ nói với tôi những lời như thế.
“Phụt!” Tôi không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
“Reng reng reng….” Tiếng chuông đột ngột vang lên từ một nơi nào đó làm tôi giật này mình.
Hoảng hốt cúi nhìn đồng hồ đeo tay, thì ra đã mười giờ rồi, thếlà tôi ba chân bốn cẳng đứng dậy, mơ màng tìm con đường lúc nãy đã dẫnmình đến đây. Sau đó nữa… tôi khóc không ra nước mắt nhận ra quả nhiênmình bị lạc đường thật rồi.
Vậy là vừa chậm rề rề lần mò tìm đường về, vừa tiếp tục theo thói quen ngẩn người.
Tôi đến từ một trấn nhỏ vô cùng yên bình, có thể nói, trong cáitrấn nhỏ của chúng tôi chẳng có thứ gì để gọi là bí mật cả. Từ chuyệnlớn như chủ tịch trấn sắp sửa bước lên bục đọc chính sách, đến chuyệnnhỏ như bà vợ nhà nào vi phạm chính sách dân số phải âm thầm đi sinh vào ban đêm, đều sẽ rất nhanh truyền đến tai bạn, giúp bạn hoàn toàn lĩnhhội được thế nào gọi là tám chuyện không giới hạn, tám mọi lúc mọi nơi.
“Nghe nói trong thôn chúng ta có người thi được hơn sáu trămđiểm nhưng không vào trường cấp ba Số 1 mà chọn học ở trường Số 3, nhàai có đứa con gái ngốc thế chứ!” Bà dì A nào đó lên tiếng.
“Tôi cũng nghe nói, hình như là con gái của anh trai của em họ A Nguyên, tên là cái gì mà…” Bà dì B nào đó nói.
Các dì ơi, thực ra con không để ý các gì nói con gì gì đó đâu,nhưng mà các dì có thể đừng đứng trước nhà con mà nói như vậy đượckhông? Các dì muốn con sống sao?
Thôi thì đành, đi vòng cửa sau vậy, tôi đúng là vô dụng quá mà,người ta tám chuyện về tôi, thế mà người phải tránh tránh núp núp cũnglà tôi luôn.
“Dung Dung này, năm nay cháu thi vào cấp ba phải không nhỉ? Định học ở trường nào vậy?” Ai ya, trốn khỏi tai mắt của hai bà dì, vòng vềnhà lại chạy trời không khỏi nắng bị bà hàng xóm cạnh nhà tóm được.
“Dạ, chào bà Chu ạ. À, cháu định học ở trường cấp ba Số 3.” Tôingoan ngoãn nề nếp trả lời, còn gật đầu cười với một bà lão khác đangđứng cạnh bà Chu nữa.
“Trường Số 3 cũng được.” Tôi nghe ra được chữ “cũng” kia, cóđiều chẳng sao cả, thực sự tôi không để ý đâu, suy cho cùng mấy lời thếnày tôi đã nghe vào tai nhiều lắm lắm rồi.
“Bà Chu, cháu phải về nhà nấu cơm, cháu xin phép đi trước ạ!”Người lớn lúc nào chẳng có vô số lời không bao giờ nói hết, kỳ thực nghe bọn họ càm ràm cũng không sao, nhưng mà tôi còn phải nhanh nhanh chóngchóng đi về nhà.
“Con bé này là con gái nhà A Phát hả? Tướng mạo cao ráo thậtđấy!” Tôi nghe được bà lão bên cạnh bà Chu hỏi bà ấy. A Phát là chú haicủa tôi, có lẽ bà ấy nhầm tôi với em họ rồi, trong thôn “con nít” trạctuổi tôi rất nhiều, cho nên nhận nhầm cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi.
“Là con gái nhà A Năng, con gái nhà A Phát không cao như thế,cũng không trắng như thế, với lại đã đến tuổi thi vào cấp ba đâu.” Chính xác, tôi được thừa hưởng vẻ ngoài cao ráo của ba và gen trội nước datrắng bóc của mẹ, chắc đây là ưu điểm lớn nhất sáng chói nhất của tôirồi đấy.
Vẫn nên nhanh đi thôi, tôi là đang vô tình nghe lỏm đấy. Conngười tôi ấy à, xem như tương đối hướng nội đi, chào hỏi người khôngquen thân lắm thì cũng tàm tạm, nhưng nếu bắt tôi nói mấy câu khách sáonày kia nọ, tôi tuyệt đối sẽ để lại cho bạn một hiện trường lạnh ngắt,tẻ nhạt, đặc biệt là khi phải đối mặt với loại sinh vật giống đực. Cólúc tôi cảm thấy tôi và thế giới này cứ như thể “chúng ta không thuộc về nhau” vậy.
Tháng ngày lẽ ra cứ bình bình thường thường kéo nhau đi thôi,thế nhưng hôm thi vào cấp ba nhân phẩm bùng nổ[2], kết quả thi của tôithế mà lại đứng thứ ba toàn trường, đúng thứ sáu toàn trấn. Thật lòng mà nói, đến tận bây giờ tôi vẫn không dám tin đâu. Bởi vì lúc đạt thànhtích tốt nhất, chẳng qua tôi cũng chỉ xếp thứ năm mươi toàn trấn màthôi.
Sau khi có kết quả, ba từng hỏi tôi có muốn vào trường Số 1 họchay không. Ba hỏi thăm người khác, người đó nói bây giờ chưa có điểmchuẩn, trường vẫn đang tổ chức tuyển sinh, nếu muốn vào học người đó sẽgọi điện thoại cho hiệu trưởng, sau đó mời một bữa cơm là được rồi.
Thành thật mà nói, bản thân tôi được bao nhiêu cân lượng tôi còn không biết hay sao, trường Số 1 quá không thích hợp với tôi, loại thành tích chỉ nhờ vào một phút nhân phẩm bùng nổ của tôi vào trường đó tômtép cũng không bằng. Với lại, tính khí của ba tôi nào giờ rất thẳngthắn, tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng phải cúi đầu của ông.
Làm phép so sánh, trường Số 3 là trường làng, ở ngay trấn bêncạnh, nghe nói phong cách của trường cực kỳ giản dị mộc mạc, thích hợpdành cho người đến từ nông thôn như tôi. Hơn nữa, nhờ vào đóng góp củakiều bào nước ngoài, điều kiện cơ sở vật chất của trường Số 3 không hềthua kém trường Số 1 chút nào, thêm vào diện tích rộng, khuôn viêntrường là điều không một trường học ở thành phố nào có thể sánh được.
Có điều cũng vì lý do này, cùng với việc mấy năm nay điều kiệntuyển sinh nới lỏng khá nhiều, rất nhiều học sinh vô duyên với trường Số 1 ở thành phố đều ghi danh vào trường Số 3, chất lượng đầu vào cũng dần trở nên kém hơn, bình luận về trường cũng không được như trước đây nữa.
Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là tôi có cảm tình với nơi này – thứ cảm tình rất lạ không lý giải được,tôi cảm thấy ba năm ở đây nhất định mình sẽ thu hoạch được gì đó. Mà khi ấy tôi hoàn toàn không ngờ rằng, ba năm ở trường, những điều tôi thuhoạch được còn vượt xa hơn tưởng tượng của tôi rất rất nhiều lần.
[1]: đây là một trào lưu trên mạng ở Trung Quốc, tất nhiên có làm cho tâm trạng thoải mái hơn không thì… khó nói.
[2]: ý chỉ kết quả hoàn toàn bất ngờ không lường trước được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]