Buổi tối.
Lãnh đạo nhà trường tổ chức một hoạt động dở hơi, bỏ qua tiếng ai oán của toàn thể học sinh, cương quyết bắt tất cả giáo viên và học sinh có mặt đầy đủ tại sân thể dục tiếp nhận nguồn sáng mới của nền văn hóa tiên tiến – được xem bộ phim mang tính giáo dục về lòng yêu nước “Chàng lính nhỏ Trương Ca”, sẵn tiện tiếp nhận luôn sự bao vây của bè lũ muỗi vằn độc ác. Theo tôi, đây chính là biểu hiện của cường quyền chính trị, đáng tiếc chúng tôi chỉ là giai cấp vô sản, khi đối mặt với giai cấp tư sản cầm quyền chỉ có thể bị bóc lột mà thôi.
Là một học sinh lớp 11, lẽ dĩ nhiên chúng tôi bị sắp xếp ngồi ở khoảng giữa sân thể dục; hơn nữa vì chúng tôi là lớp Thực nghiệm, cho nên bị xếp ngồi vào vị trí trung tâm của khu vực ở giữa.
Lần này muốn lẻn về sớm là việc khó hơn lên trời. Tôi khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
Có điều nếu sắp xếp thế này, tỉ lệ bị muỗi bao vây sẽ thấp hơn khu vực ngoài rìa vài phần trăm chứ nhỉ? Dù tôi cũng biết phạm vi bay lượn của muỗi là trong vòng bán kính 100 mét từ nơi nó sinh ra, cho dù ngồi ở đâu nó cũng sẽ tấn công tới, tôi vẫn không thể không tự an ủi mình như vậy.
Lớp tôi đến khá sớm, thế là đám con gái liền tụ tập trên bãi cỏ tám chuyện. Mãi đến khi bộ phim bắt đầu mấy khu vực bên cạnh mới có người.
Bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-la-dieu-hanh-phuc-nhat/1925364/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.