Ngày ấy gặp được người đàn ông kỳ lạ ấy ở dưới lầu xong, Dự vương không còn tâm trạng uống rượu gì nữa. Sau khi về nhà, việc Thần Cảnh làm đầu tiên là sai người tìm một vị đạo sĩ trừ tà nhảy cả đêm, chiều hôm sau thì vội vào cung.
Mặc kệ cuối cùng ngày ấy gặp được người hay ma, liên tưởng chuyện này với thanh kiếm treo ở ngự thư phòng, Thần Cảnh đều cảm thấy việc này cần phải nói một tiếng với hoàng đế. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hoàng cung là nơi long khí thịnh vượng nhất thế gian, cô hồn dã quỷ có vào được cửa thành đi chăng nữa, cũng không đến gần được người hoàng đế. Cứ thế, Dự vương vừa vào cung, vừa suy nghĩ miên man.
Mới vào cung đã thấy ai nấy người trong cung đều bận bịu công việc.
Bởi vì cả năm, hoàng đế và các tần phi rất hiếm có cơ hội cùng ngồi lại một chỗ, ăn một bữa cơm, nên từ quý phi xuống thái giám cung nữ trong cung đều chuẩn bị hết sức cho bữa cơm đoàn viên mỗi năm một lần này. Nếu hỏi ai rảnh nhất cung thì có lẽ chỉ có Dự vương hắn thôi, địa vị của hắn cao, lại không đòi hỏi sự yêu mến của hoàng thượng. Hắn có đặc quyền vào cung chơi, không cần làm gì dù nay đã là 29 Tết. Dự vương đứng ở cung Chính Dương chờ người vào thông báo.
Không bao lâu đã thái giám ra truyền lời, cung kính mời Thần Cảnh vào gặp hoàng thượng.
Tháng chạp, trời rét căm căm, tay Thần Cảnh cũng lạnh tê hơn phân nửa. Vừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811254/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.