Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, Tiết Sự An không ngờ Bình Cửu còn chịu nhắc lại chuyện xưa.
Lão còn tưởng Bình Cửu cứ định như vậy suốt đời.
Để Lục Thu Hồng chính miệng thừa nhận hắn không phải người Phục, không ai hiểu rõ sức nặng của câu nói này hơn Tiết Sự An. Vì vậy giờ Bình Cửu có thể nói ra câu nói này, Tiết Sự An nghĩ, vậy thì hắn thích làm gì thì làm đi.
Bất kể là chuyện Lục Nhất Phẩm từng làm, hay chuyện Thụy Vương Thần Dục từng làm, Bình Cửu có thể nói ra câu này, chí ít đại diện cho hắn đã bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi sự ngục giam vô hình đó.
Đây chính là chuyện tốt. Dù sao còn đỡ hơn còn trẻ mà suốt ngày mai danh ẩn tích như ông già, sống chẳng có phương pháp sống vui sống khỏe gì hết.
Tiết Sự An cảm thấy hai năm nay mình quá nhọc lòng lo cho thằng nhóc này rồi.
Mà Bình Cửu cũng tự biết rõ trong lòng.
Hai năm sau khi Lục Nhất Phẩm mất, vì Bình Cửu xuống núi tìm Lục Minh Tiêu mất tích, mà trong lúc vô tình hỏi thăm được bí ẩn giang hồ mấy chục năm trước và một thảm họa bất hạnh cũng từ đó bắt đầu.
Dư âm ấy kéo dài bảy năm rồi, cũng đã đến lúc nên ngừng.
Năm đó, Thần Thuỷ tổ làm hoàng đế, trước khi Thần Cơ môn bị triều đình xóa sổ, từng có một danh sách tên tất cả người Phục còn sót lại năm đó, tông, chi, thành viên gia đình, ngay cả những đứa con trong trong bào thai cũng có trong danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811252/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.