Đầu mùa hè.
Hoa xuân đã tàn, còn chưa có tiếng ve kêu.
Bờ sông, lá cây xanh um in bóng xuống mặt sông, dòng nước chảy xiết vỗ nhịp lên thân thuyền, boong thuyền lay động nhẹ theo nhịp sóng.
Bình Cửu tựa lên khung cửa sổ, hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối. Hai tay hắn bị xích sắt trói lại, vậy mà vẻ mặt vẫn lãnh đạm nhìn cảnh sắc bờ sông.
Thần Hoắc đi tới, mặt hắn giấu vào bóng tối. Hắn đến gần, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh, nói: “Thụy Vương truyền tin tới rồi! Trong thư nói, hắn sẽ mang người và thứ ta muốn đến. Ngươi nói xem, Thần Dục đồng ý một cách thoải mái như vậy, không biết trong đây có lừa gạt gì không?”
Thần Hoắc ngồi chồm hỗm xuống nhìn vào mặt Bình Cửu: “Hôm đó, dù ngươi không đến, Thần Dục cũng sẽ có viện binh đến giúp, trận đó ta bại cái chắc. Tất nhiên, cũng may ngươi đã đến, không phải sao?”
“Ngươi đã đến rồi… Vậy ta không thua quá thảm.”
Hắn nói đến đó, thấy Bình Cửu như không nghe mình nói, Thần Hoắc lại nhìn vào mâm cơm bên cạnh vẫn chưa được chạm đến, cười khẽ một cái: “Sao vậy? Ngươi định tuyệt thực à? Bây giờ ngươi và ta là đồng minh đó, ngươi đừng có chưa gì đã chết đói.”
Bình Cửu đưa mắt lại, nhìn Thần Hoắc, nói: “Có rượu không?”
Thần Hoắc cười, nhíu mày một cái: “Cái gì?”
“Rượu.” Bình Cửu lặp lại một lần nữa, tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dời từ dọc bờ sông ra nơi xa, nói: “Không rượu thì còn ý nghĩa gì.”
Thần Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811232/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.