Từ khi Bình Cửu thốt ra ba chữ kia, Thần Dục chỉ hơi nghiêng đầu lại một chút, rồi không làm gì nữa.
Cảm giác đó giống như bị một ánh chớp trắng tía từ đỉnh đầu gián xuống, âm thanh giữa trời và đất dường như lắng lại, không còn tiếng động.
Sự yên lặng trong phòng khiến người ta giận sôi.
Sau đó tiếng sấm vang rền, chấn động như núi đất sụp đổ.
Thần Dục đứng lên.
Ngài đưa lưng về Bình Cửu, bóng lưng kiên cường thon dài, xen lẫn sự thong dong vốn có.
Tiếng nói lãnh đạm mà không lẫn tâm tình, cuối cùng cũng mở miệng, nói: “Ta rời kinh từ nhỏ, chưa từng biết sợ là gì.”
“Nhưng mấy ngày nay… trong quãng thời gian chờ đợi, ta rất sợ… sợ ngươi không về được.”
Bình Cửu ngẩn ra, Thần Dục đã xoay người lại. Ngài nhìn Bình Cửu, ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của lần đầu tiên gặp gỡ. Không khí xung quanh như yên tĩnh lại, lẫn sự phù hoa ám muội. Bao hàm trong ánh mắt đó, nhiều hơn là sự thâm trầm, một chút sâu đậm, một chút gợn sóng, ẩn trong đó nhiều hơn là sự áp lực và bóng tối. Dường như một cơn ác mộng dài đằng đẵng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Ngài nói: “Nếu muốn đánh đổi sự thật lòng của ngươi bằng việc ngươi nhất định phải rời đi. Vậy, ta thà rằng khiến ngươi ở bên cạnh ta mãi mãi, để ngươi ở nơi luôn trong tầm mắt ta. Yêu hận cũng được, dù sao cũng tốt hơn nhìn ngươi cứ lẳng lặng như vậy rời xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811229/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.